Chương 131: Cha người nói đấy!
Diệp Quân thấy cực kỳ cạn lời.
Từ lúc về đến giờ, vị sư tỷ này cứ sờ soạng từ đầu đến chân.
Bôi thuốc đâu?
Phải biết rằng hắn là một thanh niên thẳng bình thường đấy, sờ kiểu này ai mà chịu cho nổi?
Cứ tiếp tục sờ thế này thì không biết chuyện gì xảy ra đâu!
Thế nên hắn mới vội lên tiếng ngăn cản.
Nghe Diệp Quân nói, gương mặt Nam Lăng Nhất Nhất đỏ ửng. Cô ấy vội lấy ra một bình bạch ngọc, rồi nói: "Diệp sư đệ, đây là Phục Tuý Dịch, linh dược cấp Thiên, mới đầu sẽ hơi đau, đệ cố gắng nhịn chút nhé!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Nam Lăng Nhất Nhất chầm chậm đổ Phục Tuý Dịch lên người Diệp Quân, một giây sau, Diệp Quân đã cau chặt mày!
Đau!
Cảm giác đó hệt như dùng dao cắt da thịt vậy, đau đớn không chịu nổi!
Nhưng hắn vẫn cố nhịn!
Nam Lăng Nhất Nhất khẽ nói: "Thấy thế nào rồi?"
Diệp Quân hít sâu vào một hơi, nhoẻn miệng cười: "Vẫn ổn!"
Nam Lăng Nhất Nhất khẽ gật đầu, cố gắng chút, rồi cô ấy bắt đầu xoa thuốc.
Cô ấy làm rất nhẹ, rất chân thành, cũng rất tỉ mỉ, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào hết!
Hai người không nói gì, bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên hơi mờ ám!
Diệp Quân khẽ lắc đầu, xua tan những tạp niệm trong lòng.
Hai mắt hắn dần nhắm lại, sau đó bắt đầu nghĩ về cuộc chiến lúc trước.
Cuộc chiến với tộc Chân Long đã khiến hắn ý thức được mình nhỏ bé đến nhường nào!
Dù bây giờ hắn đã trở thành một Kiếm Tiên, thực lực mạnh hơn lúc trước ít nhất mười lần nhưng hắn vẫn cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé!
Con Thiên Long viễn cổ kia chỉ là một hình ảnh phản chiếu thôi đã có thể dễ dàng huỷ diệt hắn, càng không cần phải nhắc đến vị Ly Qua mạnh hơn cả con Thiên Long kia ít nhất mười lần!
Cường giả thực thụ thật sự có thể huỷ thiên diệt địa đấy!
Còn mình, chẳng qua chỉ là một Kiếm Tiên nhỏ bé!
Tuyệt đối không được có tâm lý tự mãn!
Con người một khi đã tự mãn thì sẽ tự hạn chế bản thân.
Phải đặt tầm nhìn của mình ra xa thêm một chút!
Diệp Quân thầm nói: "Tháp gia, ta muốn mạnh hơn nữa!"
Tiểu Tháp bình tĩnh đáp: "Cứ từ từ!"
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Được!"
Nói rồi, hắn dừng lại một chút, lại hỏi: "Tháp gia, ngươi có giấu ta điều gì không?"
Tiểu Tháp trả lời: "Không!"
Diệp Quân im lặng.
Tiểu Tháp nói: "Có giấu chút ít!"
Diệp Quân nói: "Sao tiên tổ của tộc Thần Qua lại làm vậy?"
Đây là chuyện khiến hắn luôn cảm thấy ngờ vực!
Sau một thoáng im lặng, Tiểu Tháp nói: "Ngươi thật sự muốn biết à?"
Diệp Quân gật đầu.
Tiểu Tháp nói: "Thật ra bà ta cũng là hồng nhan tri kỷ của cha ngươi!"
Nghe vậy, Diệp Quân ngẩn người: "Hồng nhan tri kỷ sao?"
Tiểu Tháp bình thản đáp: "Đúng vậy, thế nên bà ta mới làm như vậy!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Tháp gia, cha ta có bao nhiêu thê tử?"
Tiểu Tháp đáp: "Nhiều lắm!"
Diệp Quân hơi cau mày: "Sao ông ấy lại trăng hoa đến vậy?"
Tiểu Tháp nói: "Ông nội ngươi cũng có rất nhiều thê tử!"
Diệp Quân hơi bất ngờ: "Ông nội ta sao?"
Tiểu Tháp trả lời: "Đúng vậy!"
Sau một hồi trầm ngâm, Diệp Quân nói: "Phụ thân của ta đến ở rể, lại còn có nhiều hồng nhan tri kỷ... thế này là hơi quá đáng rồi đấy!"
Tiểu Tháp nói: "Thế ngươi có muốn cưới vài nàng thê tử không?"
Diệp Quân đáp: "Ta có Tiểu Ca rồi!"
Tiểu Tháp nói: "Cưới thêm vài cô cũng không sao đâu!"
Diệp Quân do dự rồi nói: "Làm thế không tốt lắm... nhỉ?"
Tiểu Tháp hỏi: "Có gì mà không tốt?"
Diệp Quân thành thật nói: "Một người sao có thể thích hai người cùng một lúc được chứ?"
Tiểu Tháp nói: "Chỉ cần đôi bên tình nguyện thì cũng có thể mà. Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy cưới hai thê tử không tốt thì đừng cưới ai cả. Chỉ cần không cưới ai hết thế thì ngươi có vài hồng nhan tri kỷ cùng một lúc có gì không được? Giống như có thêm vài người bạn vậy mà!"
Nó dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Lời này không phải do ta nói đâu, đây là cha ngươi nói đấy..."
Diệp Quân khẽ lắc đầu: "Cha ta..."
Thôi bỏ đi!
Con trai đi bình phẩm cha ruột cũng không hay cho lắm!
Tiểu Tháp nói: "Không nói chuyện này nữa! Ngươi dưỡng thương cho tốt trước đã, sau khi khoẻ lại thì có thể chăm chỉ tu luyện! Tích góp của tộc Chân Long đủ để ngươi dùng trong thời gian rất rất dài!"
Tài sản của tộc Chân Long!
Nghe thế, khoé miệng Diệp Quân khẽ nhếch lên.
Lần này hắn lấy được bảy trăm vạn kim tinh từ tộc Chân Long, không chỉ thế, còn có mười vạn tiên tinh nữa!
Tiên tinh chính là linh tinh cấp cao hơn kim tinh, linh khí vô cùng dồi dào, chỉ linh mạch cấp Thiên mới sản sinh ra được loại linh khí này!
Có thể nói, một viên tiên tinh bằng với một trăm viên kim tinh, cực kỳ quý giá!
Ngoài ra, bây giờ hắn có gần một trăm cái xác Chân Long!
Đây là khái niệm gì?
Nếu đem bán một con Chân Long... mà thật ra hắn cũng không biết bán được bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn sẽ không rẻ đâu!
Tóm lại là giàu to rồi!
Tuy bị thương nặng nhưng hắn vẫn cực kỳ vui mừng!
Lần này, thực lực không chỉ tăng đột biến mà còn đạt được nhiều thần vật thế này...
Diệp Quân khẽ nói: "Lần này đúng là có cái may trong cái rủi!"
Nói rồi hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Chuyên tâm trị thương!
Mau chữa lành vết thương mới tu luyện lại được!
Chương 132: Có thực lực mới tranh được công đạo
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng truyền đến từ sau lưng Nam Lăng Nhất Nhất: "Có Diệp công tử ở đây không?"
Giọng nói này vừa cất lên, cả Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất đều giật cả mình.
Nam Lăng Nhất Nhất quay đầu nhìn, một cô gái mặc trường bào đang đứng trước cửa, tóc buộc đuôi ngựa, tay cầm một chiếc quạt giấy, vô cùng khí khái.
Người đến chính là Diệp Quan Chỉ!
Ánh mắt Diệp Quan Chỉ bỗng rơi trên người Diệp Quân, lúc nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Quân thì cô ấy hơi sững sờ, sau đó cười nói: "Xem ra bây giờ không tiện lắm!"
Nói rồi cô ấy lùi sau một bước, ra bên ngoài cửa.
Trong phòng, Nam Lăng Nhất Nhất và Diệp Quân bốn mắt nhìn nhau, Diệp Quân lắc đầu: "Không quen!"
Nam Lăng Nhất Nhất cũng lắc đầu: "Ta cũng không quen!"
Diệp Quan Chỉ đứng ngoài cửa khẽ cười: "Chào Diệp công tử, ta là người của thư viện Quan Huyên!"
Thư viện Quan Huyên!
Vẻ mặt Diệp Quân bỗng trở nên đề phòng, không phải đến đây vì chuyện tộc Chân Long bị diệt tộc đấy chứ?
Diệp Quan Chỉ bỗng nói: "Diệp công tử, ta có thể vào trong nói chuyện với ngươi không?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi nhìn Nam Lăng Nhất Nhất: "Sư tỷ, che lại giúp đệ!"
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu, sau đó kéo chăn lên đắp cho hắn.
Diệp Quân nói: "Vào đi!"
Diệp Quan Chỉ bước vào, cô ấy nhìn Nam Lăng Nhất Nhất, khẽ cười rồi đi tới trước mặt Diệp Quân. Sau đó, cô ấy lấy ra một chiếc bình bạch ngọc đưa cho Diệp Quân: "Diệp công tử, vết thương của ngươi rất nghiêm trọng, đan dược này có tác dụng với ngươi!"
Diệp Quân vừa định từ chối thì Nam Lăng Nhất Nhất đứng bên cạnh nhìn thấy chữ trên bình bạch ngọc, kinh ngạc hô lên: "Thánh Nguyên Đan, đây là đan dược cấp Tiên trong truyền thuyết!"
Cấp Tiên!
Diệp Quân hơi xao động, trên cấp Thiên chính là cấp Thánh, mà trên cấp Thánh là cấp Tiên đấy.
Đan dược cấp Tiên không phải trân quý bình thường thôi đâu.
Không đúng, một viên đan dược cấp Thánh đã rất trân quý rồi!
Nghề nghiệp cao quý như luyện dược sư, ở Trung Thổ Thần Châu cũng chẳng được mấy người!
Tuy Nam Lăng Nhất Nhất cũng rất xao động nhưng không nhận lấy mà nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Diệp Quan Chỉ: "Các hạ có ý gì?"
Diệp Quan Chỉ khẽ cười: "Diệp công tử, ta không hề có ác ý, hôm nay ta đến đây là để thay mặt thư viện Quan Huyên tới xin lỗi ngươi!"
Diệp Quân hơi nhíu mày: "Xin lỗi sao?"
Diệp Quan Chỉ gật đầu: "Chuyện tỷ võ ở hạ giới là lỗi của thư viện, để ngươi phải chịu uất ức và đối đãi bất công, rất xin lỗi!"
Diệp Quân nhìn Diệp Quan Chỉ, hơi bất ngờ.
Diệp Quan Chỉ lại nói: "Diệp công tử, nếu ngươi bằng lòng về thư viện, thư viện sẽ..."
Diệp Quân lắc đầu: "Không cần đâu!"
Diệp Quan Chỉ nhìn Diệp Quân: "Thư viện sẵn lòng phá lệ vì Diệp công tử, để Diệp công tử tới tu hành ở tổng viện!"
Nghe lời này, sắc mặt Nam Lăng Nhất Nhất bỗng thay đổi!
Đến tổng viện thư viện Quan Huyên!
Đây là một cơ hội cực kỳ lớn!
Nhưng Diệp Quân vẫn lắc đầu: "Không cần!"
Sau một hồi im lặng, Diệp Quan Chỉ khẽ gật đầu: "Diệp công tử, ta thay mặt thư viện xin lỗi ngươi thêm một lần nữa, nếu ngươi bằng lòng quay lại thì thư viện vẫn luôn mở rộng cửa chào đón ngươi. Ngươi yên tâm dưỡng thương đi, ta không làm phiền nữa!"
Nói rồi cô ấy định rời đi!
Lúc này, Nam Lăng Nhất Nhất bỗng nói: "Tộc Thiên Long viễn cổ thuộc tổng viện thư viện Quan Huyên, bọn họ có trả thù sư đệ ta không?"
Diệp Quan Chỉ bình tĩnh nói: "Ngoài mặt thì họ không dám!"
Sắc mặt Nam Lăng Nhất Nhất u ám hẳn: "Thế trong tối thì sao?"
Diệp Quan Chỉ gật đầu: "Trong tối, chắc chắn bọn họ sẽ báo thù!"
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn chằm chằm Diệp Quan Chỉ: "Cô là người của tổng viện thư viện Quan Huyên sao?"
Diệp Quan Chỉ gật đầu: "Đúng vậy!"
Tổng viện!
Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi, hắn không ngờ người của tổng viện thư viện Quan Huyên lại đến đây!
Nam Lăng Nhất Nhất do dự một lát rồi hỏi: "Nhà họ An thì sao?"
Sau một thoáng im lặng, Diệp Quan Chỉ nói: "Ta chỉ có thể ràng buộc họ ngoài mặt thôi, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ âm thầm đối phó với Diệp công tử".
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quan Chỉ: "Thế phải làm sao?"
Diệp Quan Chỉ im lặng một hồi lâu, trầm giọng nói: "Cô nương, nói thật lòng thì mọi chuyện bắt nguồn từ bọn họ, ta cũng đã trừng phạt họ rồi, nhưng ta biết chắc chắn họ sẽ trả thù. Thế nhưng nếu họ không quang minh chính đại trả thù thì ta cũng hết cách. Dù sao thì vẫn có sự khác biệt giữa muốn phạm tội và vẫn chưa phạm tội".
Diệp Quân bỗng nói: "Nếu bây giờ tộc Thiên Long viễn cổ và nhà họ An trả thù ta thì cô sẽ làm thế nào?"
Diệp Quan Chỉ nhìn Diệp Quân: "Nếu bây giờ tộc Thiên Long viễn cổ trả thù ngươi thì ta sẽ ra lệnh cho Quan Huyên Vệ xử lý bọn họ. Sau đó bắt đầu thủ tục buộc tội tộc Thiên Long viễn cổ, cuối cùng nội các thư viện sẽ định tội họ. Nhưng kết quả thế nào thì ta không dự liệu trước được".
Diệp Quân nhìn Diệp Quan Chỉ: "Nếu là nhà họ An thì sao?"
Diệp Quan Chỉ suy nghĩ rồi đáp: "Ta sẽ cố gắng hết sức ngăn cản, đồng thời bắt đầu thủ tục buộc tội nhà họ An".
Diệp Quân cười nói: "Theo cô thì kết quả cuối cùng sẽ thế nào?"
Diệp Quan Chỉ nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Kết quả cuối cùng là Diệp công tử sẽ chết oan chết uổng".
Diệp Quân trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Không có công đạo, phải không?"
Diệp Quan Chỉ thở dài: "Có công đạo, nhưng cần phải có thực lực mới tranh được! Đây... chính là hiện thực!"
Diệp Quân lắc đầu cười.
Diệp Quan Chỉ lại nói: "Diệp công tử, từ khi thư viện thành lập đến nay đã làm rất nhiều việc cho vũ trụ, nhưng đồng thời nội bộ thư viện cũng tồn tại một số vấn đề nhất định, đây là sự thật. Nhưng ta vẫn rất có lòng tin vào thư viện, ta tin, thư viện sẽ ngày càng tốt hơn".
Diệp Quân nhìn Diệp Quan Chỉ, khẽ nói: "Cô nương là một người tốt, nếu thư viện có nhiều người như cô hơn một chút thì chắc chắn sẽ ngày càng tốt".
Diệp Quan Chỉ khẽ cười: "Đa tạ Diệp công tử đã đề cao. Diệp công tử, công tử vẫn nên cẩn thận hơn về chuyện của nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ!"
Cô ấy dừng lại rồi mới nói tiếp: "Đề nghị của cá nhân ta là Diệp công tử phải cố gắng nâng cao bản thân, khi đối mặt với cường quyền và sự bất công, thứ công tử có thể làm được chính là phải mạnh mẽ hơn chúng. Tuy ta đã học Quan Huyên Pháp cả đời mình nhưng phải công nhận rằng đôi lúc nắm đấm còn có hiệu quả hơn Quan Huyên Pháp!"
Diệp Quân khẽ cười: "Đa tạ đề nghị của cô!"
Diệp Quan Chỉ gật đầu: "Cáo từ!"
Nói rồi cô ấy quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Quan Chỉ, không biết đang nghĩ gì.
...
Chương 133: Giết gà doạ khỉ
Lúc Diệp Quan Chỉ rời khỏi căn phòng, cô ấy bỗng quay đầu nhìn, ở một nơi gần đó, Đạo hoà thượng cũng đang nhìn cô ấy.
Diệp Quan Chỉ khẽ cười sau đó đi ra ngoài!
Đạo hoà thượng bỗng hỏi: "Hắn có hy vọng tranh đoạt số mệnh đại đạo không?"
Diệp Quan Chỉ dừng bước, sau khi trầm ngâm một hồi, cô ấy nói: "Trước mắt thì không!"
Đạo hoà thượng hơi híp mắt: "Hắn là Kiếm Tiên đấy!"
Diệp Quan Chỉ gật đầu: "Tuổi trẻ như vậy đã đạt đến Kiếm Tiên, dù ở tổng viện cũng hiếm mà thấy được! Nhưng..."
Nói rồi cô ấy lắc đầu: "Rất xin lỗi, nhưng trước mắt hắn thật sự không có cơ hội thắng, vì ta đã gặp hai vị kia của Yêu tộc và hệ Ngân Hà rồi".
Sắc mặt Đạo hoà thượng tối sầm xuống.
Lúc này, Diệp Quan Chỉ khẽ cười: "Đạo tiền bối, ông cũng đừng nản lòng, càn khôn xoay chuyển, chúng sinh đều có cơ hội!"
Đạo hoà thượng lắc đầu: "Cô nương, thật sự không dám nhận hai chữ tiền bối này!"
Cô gái trước mặt tuy rất nhỏ tuổi nhưng thực lực tuyệt đối có thể đàn áp ông ấy!
Là đàn áp