Chương 1289
Bát Uyển quay phắt người, vừa định tiếp tục ra tay thì lại nghe tiếng kiếm kêu vang trời!
Một tia kiếm quang chém về phía Trần Qua kia.
Vù!
Trần Qua dẫn đầu bỗng bị chém lui, Diệp Quân nhoáng người kéo Bát Uyển lùi lại nghìn trượng.
Rầm!
Hắn và Bát Uyển vừa lùi lại thì chỗ họ vừa đứng đã nổ tung.
Diệp Quân nhìn Trần Qua, hắn xòe tay trái ra, một luồng khí tức mạnh mẽ trào từ trong cơ thể hắn ra.
Cảnh giới Đăng Phong!
Thấy Diệp Quân tăng cảnh giới, Trần Qua nhíu mày.
Sao cảnh giới của kiếm tu này lại thấp đến vậy?
Sau khi cảnh giới tăng lên, khí tức của Diệp Quân có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Hắn vẫn luôn áp chế cảnh giới, thế nên mỗi lần tăng cảnh giới thì cảnh giới đó đều cực kỳ vững vàng, mà thứ hắn cần cũng là sự vững vàng.
Diệp Quân không quan tâm tới Trần Qua kia mà quay đầu nhìn Bát Uyển. Lúc này mặt cô ấy trắng như tờ giấy, máu tươi không ngừng tuôn ra từ khóe miệng, hai cánh tay đã nát tươm, hết sức thê thảm.
Diệp Quân vội lấy một viên đan dược cho Bát Uyển uống, nhưng cô ấy lại oán trách: “Cái này ăn không no!”
Ăn không no!
Nghe Bát Uyển nói vậy, Diệp Quân vừa thấy buồn cười vừa thấy xót xa. Đến lúc này rồi mà nha đầu này còn nghĩ tới chuyện no hay không no, hắn vội lấy ra một miếng thịt rồng cho Bát Uyển.
Bát Uyển thấy thịt rồng thì sáng cả
Nhìn Bát Uyển ăn ngấu nghiến, Diệp Quân hơi đau lòng, hắn khẽ lau máu trên khóe miệng cho Bát Uyển rồi nhẹ nhàng nói: “Sao lại giúp ta nhiều như vậy?”
Bát Uyển chớp mắt: “Vì ngươi đối tốt với ta”.
Diệp Quân nhìn Bát Uyển: “Chỉ vì ta nấu đồ ăn cho cô à?”
Bát Uyển nhoẻn miệng cười: “Ừ, trước giờ ngươi chưa từng chê ta ăn nhiều”.
Diệp Quân lắc đầu cười: “Nha đầu ngốc!”
Bát Uyển liếc Diệp Quân một cái, ánh mắt hơi hậm hực, khẽ nói: “Ngươi mới ngốc, đồ ngốc! Đồ đại ngốc!”
Diệp Quân cười ha hả: “Bát Uyển, vào thế giới trong tháp ăn, được không?”
Bát Uyển nhíu mày: “Trong tháp?”
Diệp Quân gật đầu: “Ăn no rồi lại ra!”
Bát Uyển nhìn Diệp Quân: “Ta còn đánh được!”
Diệp Quân khẽ cười, nha đầu này thông minh thật.
Diệp Quân cười nói: “Ta biết, nhưng ăn no rồi mới đánh sẽ càng lợi hại hơn, đúng không?”
Bát Uyển suy nghĩ rồi gật đầu: “Được!”
Ăn no!
Cô ấy không thể từ chối được sự mê hoặc này!
Diệp Quân thầm gọi: “Tháp gia!”