Chương 147: Sao bỗng nhiên giết người?
Gã mập nhìn Diệp Quân: "Huynh rất nghèo à?"
Diệp Quân rất thành thật gật đầu.
Gã mập khó hiểu: "Huynh là kiếm tu, hơn nữa thực lực lại nghịch thiên cỡ này, nếu gia nhập thư viện Quan Huyên thì chắc không thiếu tiền đâu nhỉ?"
Diệp Quân bình tĩnh đáp: "Huynh có hối lộ không? Không thì ta đi đây!"
Gã mập nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân lại nói: "Thật ra ta có thể cảm nhận được là huynh rất mạnh, chỉ là tốc độ của ta nhanh mà thôi! Nếu huynh tung ác chủ bài, chưa chắc ta đã đỡ được! Thật đấy!"
Gã mập: "Huynh giỏi!"
Nói rồi, gã xoè tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Diệp Quân!
Năm mươi vạn kim tinh!
Diệp Quân vội cất đi.
Có người thật sự là quá giàu có!
Cái nghèo giới hạn sức tưởng tượng của bản thân mà!
Gã mập nhìn Diệp Quân: "Nhớ là phải để ta tung hết ác chủ bài đã nhé!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Gã mập bỗng chậm rãi bay lên, hai tay gã mở ra, sau đó niệm thần chú gì đó mà Diệp Quân không hiểu nổi, bỗng nhiên...
Tách!
Một đạo sấm chớp xuất hiện!
Diệp Quân ngẩng người!
Lúc này, lại có thêm một đạo sấm chớp nữa xuất hiện!
Chẳng bao lâu đã có mấy chục đạo sấm chớp trong phòng.
Vẻ mặt Diệp Quân chợt trở nên nghiêm trọng, hắn cảm nhận được một chút nguy hiểm!
Gã mập này có chút bản lĩnh đấy!
Đúng lúc này, người gã mập bỗng rung lên, thịt toàn thân rung lắc kịch liệt.
Diệp Quân chỉ thấy gã hợp hai tay thành hình chữ thập, sau đó run giọng nói: "Sức mạnh lôi thần! Đánh chết tên khốn này đi!"
Diệp Quân: "..."
Gã mập vừa dứt lời, mấy chục đạo sấm chớp mang theo uy lực khủng bố bỗng đánh về phía Diệp Quân!
Tốc độ cực khủng khiếp!
Còn nhanh hơn tốc độ nhát kiếm vừa nãy của Diệp Quân nhiều!
Diệp Quân nheo mắt, biến mất tại chỗ!
Hắn không ra tay mà lại chạy trốn!
Cảnh tượng kỳ lạ xảy ra!
Diệp Quân chạy phía trước, sấm chớp đuổi theo sau, đúng là suốt dọc đường sấm chớp lập loè!
Thấy cảnh này, gã mập tỏ vẻ không thể tin nổi, há hốc mồm!
Tốc độ của tên này còn nhanh hơn cả sấm chớp sao?
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng xuất hiện trước mặt gã, sau đó, một thanh kiếm chĩa ngay giữa hai hàng lông mày của gã!
Gã mập vội nói: "Dừng!"
Dứt lời, sấm chớp xung quanh bỗng dừng lại sau lưng Diệp Quân.
Gã mập nhìn Diệp Quân không chớp mắt: "Ta thua rồi!"
Diệp Quân cất kiếm nói: "Đã nhường rồi!"
Nói rồi hắn quay người rời đi!
Gã mập bỗng hỏi: "Kiếm tu! Huynh tên gì?"
Diệp Quân dừng bước: "Dương Quân!"
Gã mập nhìn Diệp Quân: "Ta chưa từng nghe qua tên này, huynh dùng tên giả à?"
Diệp Quân gật đầu.
Gã mập: "Tên thật là gì?"
Diệp Quân lắc đầu: "Không tiện tiết lộ!"
Gã mập suy nghĩ rồi nói: "Ta tên Hứa Khâm, huynh biết ta không?"
Diệp Quân lắc đầu: "Không biết".
Hứa Khâm cười nói: "Vậy kết bạn được không?"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Hứa Khâm bật cười: "Kiếm tu các huynh đều cứng nhắc vậy ha!"
Diệp Quân khẽ cười: "Cũng không hẳn, chỉ là ta đang hơi bận, Hứa huynh, sau này gặp lại!"
Nói rồi hắn quay người đi lên tầng trên.
Hứa Khâm nhìn bóng lưng Diệp Quân, khẽ nói: "Nghe đồn thiên tài Diệp Quân đã giết chết thiếu tộc trưởng tộc Chân Long chính là một vị kiếm tu..."
...
Tầng thứ tư.
Diệp Quân ngồi xếp bằng trên sàn, hắn phát hiện thật ra gã mập vừa rồi vẫn khá mạnh!
Nếu tốc độ của hắn không đủ nhanh, thì với năng lực hiện tại của hắn chưa chắc đã đỡ được sấm sét của đối phương!
Lúc này, một chàng trai bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Chàng trai mặc một bộ áo bào đen, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt kiêu ngạo.
Diệp Quân đứng dậy, chàng trai kia nhìn Diệp Quân từ trên xuống dưới một lượt, sau đó khẽ nhíu mày: "Ngươi là ai?"
Diệp Quân đáp: "Dương Quân!"
Chàng trai lắc đầu: "Chưa từng nghe đến!"
Diệp Quân bỗng biến mất, đồng tử chàng trai kia rút lại, tay phải gã siết thành quyền, nhưng quyền vừa mới siết lại thì một thanh kiếm đã chĩa vào giữa ấn đường gã!
Chàng trai nhìn chằm chằm Diệp Quân, Diệp Quân nói: "Huynh thua rồi!"
Nói xong anh thu kiếm lại, quay người rời đi!
Ánh mắt chàng trai hung dữ: "Ngươi đánh lén!"
Nói rồi gã đánh một quyền về phía sau ót của Diệp Quân.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên!
Đây là chiêu đoạt mạng, rõ ràng gã muốn đánh chết Diệp Quân bằng một quyền này!
Cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp sau lưng, Diệp Quân bỗng quay người rồi lắc một cái, tránh được đòn này. Một giây sau, Diệp Quân đã xuất hiện sau lưng gã trai kia, đồng thời kê kiếm ngay trước cổ gã.
Sắc mặt gã trai trắng bệch, đang định nói gì đó thì Diệp Quân đột nhiên kéo kiếm.
Phựt!
Đầu gã trai bay ra ngoài!
Máu tươi phun trào!
Diệp Quân cất nhẫn không gian của gã trai vào rồi quay người rời đi.
Đầu của gã trai trợn tròn mắt trên đất, ánh mắt không thể tin được!
Lúc này, Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Sao bỗng dưng lại ra tay giết người?"
Diệp Quân thản nhiên đáp: "Ta tha cho hắn một mạng nhưng hắn lại lấy oán báo ơn, đánh lén ta, muốn giết ta. Người kính ta một trượng thì ta kính người một trượng! Nếu người không kính ta, sao ta phải kính người?"
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân tới tầng thứ ba.
Trong tầng thứ ba, Diệp Quân ngồi xếp bằng rồi lấy nhẫn không gian ra xem, chính là nhẫn không gian của người ở tầng thứ tư!
Trong nhẫn không gian lại có đến hơn hai trăm vạn kim tinh!
Hai trăm vạn!
Cộng với số trước đây hắn có thì bây giờ hắn đã có một nghìn hai trăm vạn kim tinh!
Đối với hắn đây thật sự là một khoảng kếch xù!
Nhưng vẫn chưa đủ!
Chương 148: Số mệnh
Đúng lúc này, một chàng trai bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân. Diệp Quân đang định ra tay thì chàng trai nói: "Đợi đã!"
Diệp Quân nhìn chàng trai, y mặc một bộ đồ trắng, vẻ mặt hơi đề phòng!
Chàng trai trầm giọng nói: "Huynh chính là kiếm tu đã một mạch đi hết bảy tầng kia đấy à?"
Diệp Quân hơi sững sờ, sau đó hỏi: "Huynh biết ta à?"
Chàng trai cười nói: "Vừa nãy có người thông báo cho ta biết! Nói kiếm của huynh cực nhanh, bảo ta phải cẩn thận!"
Diệp Quân im lặng.
Chàng trai cười nói: "Kiếm tu ở Trung Thổ Thần Châu rất hiếm, lần đầu ta gặp kiếm tu mạnh như huynh đấy. Tuy ta biết có lẽ mình không phải là đối thủ của huynh nhưng vẫn muốn xem thử kiếm của huynh nhanh đến đâu!"
Diệp Quân gật đầu: "Thế ta sắp ra tay đây!"
Chàng trai gật đầu: "Mời!"
Diệp Quân bỗng biến mất, cùng lúc đó, trong tay chàng trai cũng xuất hiện một thanh phi đao, sau đó, một đạo ánh sáng lạnh lẽo loé lên.
Keng!
Cùng với một âm thanh thanh thuý vang lên, một thanh kiếm chĩa thẳng vào giữa ấn đường của chàng trai, còn sau lưng Diệp Quân thì thanh phi đao kia vừa rơi xuống đất.
Chàng trai nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp: "Ta thua rồi!"
Nhát kiếm vừa nãy của Diệp Quân đã đánh rơi phi đao của y, nhát kiếm thứ hai đã chĩa ngay giữa trán y rồi!
Tốc độ hơn hẳn y!
Diệp Quân cất kiếm nói: "Đã nhường rồi!"
Nói xong hắn quay người rời đi!
Chàng trai bỗng hỏi: "Mạo muội hỏi một câu, huynh làm cách nào để luyện được tốc độ thế này?"
Diệp Quân đáp: "Trọng lực thời không!"
Chàng trai hơi sửng sốt, sau đó hỏi: "Huynh đến tầng mấy rồi?"
Diệp Quân đáp: "Tầng cao nhất!"
Nói xong, hắn đã biến mất chỗ cầu thang.
Chàng trai đứng ở đó, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc này, một người khác bỗng xuất hiện, chính là gã mập Hứa Khâm.
Hứa Khâm cười nói: "Lý Thiên, ta đã nói rồi mà, huynh không cản được kiếm của huynh ấy đâu! Không phải là ta xem thường huynh nhỉ?"
Chàng trai tên Lý Thiên lắc đầu: "Người này khủng khiếp thật! Không hổ là người có thể chém chết Chân Long!"
Hứa Khâm trầm giọng nói: "Nhân phẩm của người này cũng tốt lắm, hay là kéo huynh ấy vào binh đoàn đánh thuê Hạo Hạn của chúng ta?"
Lý Thiên suy nghĩ rồi đáp: "Ta thấy cũng được, nhưng phải đợi lão đại gật đầu mới được!"
Hứa Khâm gật đầu: "Được!"
Lý Thiên bỗng hỏi: "Huynh thấy huynh ấy có thể đánh được vị đứng đầu kia không?"
Hứa Khâm im lặng một lúc mới trả lời: "Phải xem huynh ấy có giấu thực lực không đã, nếu không giấu thực lực thì chưa biết được! Nhưng... ta chắc chắn tên này đã giấu thực lực!"
Lý Thiên khẽ nói: "Ta cảm thấy mục tiêu của huynh ấy chắc chắn là trận chiến tranh giành số mệnh đại đạo lần này!"
Nghe vậy, sắc mặt Hứa Khâm dần trở nên nghiêm trọng!
Trận chiến tranh giành số mệnh đại đạo!
Người dám đi tranh số mệnh đại đạo này mới thật sự là yêu nghiệt...
...
Diệp Quân tới tầng thứ hai, không bao lâu đã có một chàng trai xuất hiện trước mặt hắn. Nhìn thấy người này, Diệp Quân sững sờ.
Hắn biết người này, đây chính là ca ca của Nam Lăng Nhất Nhất - Nam Lăng Nhân!
Nam Lăng Nhân nhìn thấy Diệp Quân cũng hơi ngẩn người: "Là huynh!"
Diệp Quân gật đầu.
Nam Lăng Nhân nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Đáng lẽ ta phải nghĩ ra sớm hơn! Có thực lực đánh một lần tám tầng, hơn nữa còn là kiếm tu, ngoài huynh thì chắc không còn ai nữa!"
Diệp Quân nhìn Nam Lăng Nhân: "Huynh ra tay đi!"
Nam Lăng Nhân cười nói: "Ta đánh không lại huynh!"
Người khác không biết nhưng hắn ta biết, trong trận chiến Chân Long Giới, Ngao Thiên kia chết trong tay của người thanh niên trước mặt đây!
Hơn nữa, Ngao Thiên kia còn sử dụng cả Thần Long hộ thể!
Bí mật này chỉ có một vài thế lực hiếm hoi biết thôi!
Diệp Quân khẽ gật đầu, quay người rời đi!
Nam Lăng Nhân bỗng hỏi: "Nhất Nhất sống tốt không?"
Diệp Quân dừng bước, gật đầu: "Tốt!"
Nam Lăng Nhân trầm giọng nói: "Huynh có thể khuyên con bé về..."
Diệp Quân lắc đầu: "Nam Lăng công tử, con người huynh khá tốt nên ta nói thêm vài lời. Người huynh nên khuyên không phải là sư tỷ ta mà là phụ thân của huynh! Hơn nữa, bây giờ tỷ ấy quay về, ngoài việc phải chịu đựng cái nhìn soi mói của gia tộc Nam Lăng thì được gì nữa đâu?"
Nam Lăng Nhân khẽ gật đầu: "Lời Diệp huynh nói chí phải, là ta đã suy nghĩ không thấu đáo!"
Diệp Quân gật đầu: "Bây giờ tỷ ấy rất vui vẻ!"
Nói xong hắn quay người đi lên tầng trên.
Nam Lăng Nhân trầm lặng một hồi lâu rồi lắc đầu thở dài...
...
Sau khi lên đến tầng một, anh hít sâu vào một hơi, cuối cùng đã đến cửa ải cuối cùng rồi.
Diệp Quân ngồi xếp bằng trên đất, đợi!
Nhưng đợi rất lâu mà người canh tháp của tầng một chẳng xuất hiện!
Diệp Quân nhíu mày!
Không có ai sao?
Lại qua thêm rất lâu nữa, lúc này, một ông cụ bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, chính là ông lão cầm đẩu thuốc bên ngoài tháp.
Ông lão nhìn Diệp Quân một cái rồi lấy một tấm lệnh bài giao cho Diệp Quân: "Thời gian đã hết, cậu ta không xuất hiện xem như từ bỏ, bây giờ cậu chính là hạng nhất rồi!"
Diệp Quân im lặng.
Hắn không ngờ kết quả lại thế này!
Ông lão nói: "Cậu có thể lên tầng cuối cùng để xem vận may thế nào! Nhớ lấy, chỉ được ở đó một canh giờ!"
Tầng cuối cùng!
Diệp Quân cất lệnh bài đi, quay người đi lên trên!
Ông lão nhìn Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.
...
Diệp Quân lên tầng cuối cùng, ở đây rất rộng rãi, cả một tầng chỉ có một bức tranh, bức tranh vẽ Kiếm Chủ Nhân Gian!
Diệp Quân ngồi trước bức tranh, sau đó thầm nói: "Tháp gia, Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ xuất hiện chứ?"
Tháp gia không trả lời.
Diệp Quân ngẩn người: "Tháp gia ơi?"
Vẫn không nói gì.
Diệp Quân trầm giọng: "Tháp gia, ngươi nói vài câu đi chứ!"
Vẫn không có ai trả lời.
Mặt Diệp Quân tối sầm.
Cứ như vậy, Diệp Quân yên lặng ngồi hết một canh giờ mà ở đây vẫn chẳng có bất cứ động tĩnh nào cả, hắn thở dài một hơi rồi đứng dậy rời đi.
Lúc đi tới cửa, hắn bỗng dừng chân rồi quay người nhìn bức tranh vẽ Kiếm Chủ Nhân Gian, khẽ nói: "Nhìn kỹ thì mình và Kiếm Chủ Nhân Gian này hình như có vài nét giống nhau đấy!"
Nói rồi hắn lắc đầu cười, hơi thất vọng nhưng không nói thêm gì, quay người rời đi!
Sau khi Diệp Quân đi, ở đó bỗng có một cơn gió nhẹ thổi qua, một giây sau, có một người đàn ông xuất hiện.
Người đàn ông mặc trường bào, tay chắp sau lưng, đầu tóc bạc phơ, nét mặt hơi tang thương.
Bên cạnh người đàn ông này có một người phụ nữ.
Người phụ nữ kéo tay người đàn ông, nước mắt chực rơi xuống: "Thằng bé... rất ưu tú!"
Người đàn ông khẽ cười, gật đầu, ánh mắt tràn ngập vui mừng.
Người phụ nữ tựa đầu vào vai người đàn ông rồi ôm chặt người đàn ông, nước mắt tuôn như suối: "Muội đau lòng quá!"
Người đàn ông ôm người phụ nữ, khẽ nói: "Huynh vốn tưởng năm xưa mình có thể chống đỡ được hết tất thảy..."
Nói rồi, ông ấy lắc nhẹ đầu: "Đâu ai ngờ, những gì năm xưa huynh từng trải qua, giờ thằng bé lại phải đi lại lần nữa! Đây chính là số mệnh của người nhà họ Dương ta sao? Hy vọng thằng bé đừng hận huynh..."
Hai người ôm chặt lấy nhau.
Rất nhanh, hai người hoá thành một làn gió mát biến mất.
Còn có một thứ cùng tan biến nữa, chính là bức tranh kia.
Nơi này sẽ không còn xuất hiện Kiếm Chủ Nhân Gian nữa!
Chương 149: Tranh với giành cái gì!
Rời khỏi Võ Tháp. Diệp Quân ngồi trên bậc thang, khẽ thở dài.
Hơi thất vọng!
Hắn tưởng có thể gặp được Kiếm Chủ Nhân Gian!
Nhưng không được như ý nguyện.
Lúc này, Tiểu Tháp im lặng đã lâu bỗng lên tiếng: "Không gặp được thì thôi!"
Nghe vậy, Diệp Quân bỗng đứng lên hỏi: "Tháp gia, sao vừa nãy ngươi không nói gì?"
Sau một thoáng im lặng, Tiểu Tháp nói: "Nơi này có cường giả cực mạnh, ta không tiện lên tiếng".
Diệp Quân sững sờ, sau đó nhìn quanh bốn phía, hơi kinh ngạc: "Tháp gia, có cường giả cực mạnh sao?"
Tiểu Tháp: "Đúng vậy!"
Diệp Quân còn định hỏi thêm gì đó nhưng lúc này, gã mập Hứa Khâm và Lý Thiên bỗng xuất hiện cách Diệp Quân không xa.
Hai người đi tới trước mặt Diệp Quân, Hứa Khâm cười hì khì ôm quyền nói: "Dương huynh, chúc mừng huynh lấy được hạng nhất!"
Diệp Quân lắc đầu cười: "Đối phương không tới, thế nên chỉ có thể nói là số ta hên thôi!"
Hứa Khâm hơi ngờ vực: "Đối phương không tới sao?"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy! Ta đợi một canh giờ mà họ không xuất hiện, thế nên đúng là hên thôi!”
Hứa Khâm và Lý Thiên bốn mắt nhìn nhau, đều tỏ ra ngờ vực, thế mà đối phương lại không xuất hiện!
Lúc này, Lý Thiên bỗng cười nói: "Dương huynh, lần này bọn ta tới tìm huynh là để mời huynh gia nhập binh đoàn đánh thuê Hạo Hạn của bọn ta!"
Nghe vậy, Diệp Quân chợt thấy hơi ngạc nhiên: "Binh đoàn đánh thuê Hạo Hạn sao?"
Lý Thiên thấy hình như Diệp Quân không hiểu lắm về binh đoàn đánh thuê nên giải thích: "Đúng vậy! Trung Thổ Thần Châu có đến vài vạn binh đoàn đánh thuê, còn binh đoàn đánh thuê Hạo Hạn của bọn ta xếp thứ hai, thực lực vô cùng vô cùng mạnh đấy nhé!"
Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: "Có lợi ích gì không?"
Nghe hỏi, vẻ mặt của hai người đều cứng đờ, nhưng chẳng mấy chốc đã bật cười thật to.