Chương 1325
Diệp Quân tức đến mức nghẹn lời, không hỏi thêm gì nữa, nhanh chân đi về phía đằng xa, hắn nhận ra bây giờ tiền bối này ngày càng khó nói chuyện.
Đi được một lúc hắn nhận ra đám thần linh Âm Thần không đuổi theo.
Diệp Quân lại nhíu mày.
Đối phương không đuổi theo chắc chắn có vấn đề.
Vì đối phương không thể để mặc cho hắn làm loạn trong này được, không đuổi theo chắc chắn có chiêu trò gì đó.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Quân sa sầm, có thể còn có cường giả mạnh hơn sắp đến.
Lúc này giọng người phụ nữ bí ẩn bỗng vang lên: “Đi sang bên phải”.
Nghe thế, Diệp Quân thôi nghĩ nữa, lắc mình một cái biến thành kiếm quang biến mất ở bên phải.
Không lâu sau, Diệp Quân đến trước một rừng trúc, rừng trúc rộng như biển, trải dài thành từng khu vực, trên một sườn núi ở tận cuối rừng trúc, thấp thoáng có thể nhìn thấy một căn nhà trúc.
Diệp Quân nhìn căn nhà trúc hỏi: “Đến căn nhà bằng trúc sao?”
Giọng nói bí ẩn nói: “Đúng thế”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, đang định ngự kiếm đến đó thì lúc này giọng nói bí ẩn bỗng vang lên: “Đừng ngự kiếm, nơi này có sức mạnh Pháp Tắc của Chân Thần để lại, không phải là thứ mà bây giờ ngươi có thể chống đỡ”.
Sức mạnh Pháp Tắc!
Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó chậm rãi đi vào sâu trong rừng trúc.
Sau khi Diệp Quân đi vào rừng trúc, xung quanh rất yên tĩnh, thi thoảng gió nổi lên sẽ nghe thấy tiếng
Lúc này Bát Uyển bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, nhìn thấy Bát Uyển, Diệp Quân sửng sốt, nha đầu này không phải đang ăn cơm trong Tiểu Tháp sao?
Bát Uyển nhìn xung quanh, khẽ nói: “Nơi này…”
Nói rồi ánh mắt cô ấy bỗng trở nên mơ màng như nhớ đến gì đó.
Thấy thế Diệp Quân lập tức cảm thấy căng thẳng, vội hỏi: “Bát Uyển, cô từng đến đây à?”
Bát Uyển khẽ nói: “Hình như thế”.
Hình như thế.
Diệp Quân sửng sốt.
Bát Uyển từng đến đây?
Diệp Quân thầm hỏi: “Tiền bối, bà có biết lai lịch thật của Bát Uyển không?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Đến căn nhà nhỏ đi”.
Không trả lời!
Diệp Quân sầm mặt, rõ là người phụ nữ bí ẩn này quen với Bát Uyển.
Bát Uyển nhìn xung quanh, nhíu chặt mày, cũng không ngó ngàng gì đến miếng thịt trong tay.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Tạm thời không nhớ được thì đừng nghĩ nữa”.
Nói rồi hắn kéo Bát Uyển đi về phía đằng xa.
Bát Uyển hơi cúi đầu xuống để mặc Diệp Quân kéo đi.
Cả đường đi, Diệp Quân luôn lặng thinh không nói, sắc mặt cũng u ám.