Chương 1346
Nhưng Bát Uyển cũng bị kiếm thế của Chấp Kiếm Nhân đẩy lùi lại mấy vạn trượng!
Bát Uyển cũng không tiếp tục tấn công mà rời khỏi thời không kia, Chấp Kiếm Nhân đi sát theo sau cô ấy.
Bát Uyển nhìn Chấp Kiếm Nhân: “Ta không muốn đánh nhau với tỷ!”
Chấp Kiếm Nhân chỉ Diệp Quân phía xa: “Hôm nay, ta nhất định phải giết hắn!”
Bát Uyển nhìn Chấp Kiếm Nhân: “Không được!”
Sau đó, cô ấy chậm rãi nắm chặt tay.
Chấp Kiếm Nhân đột nhiên chỉ vào cổ họng mình, nhìn kỹ thì thấy, nơi đó có một vết sẹo.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Bát Uyển: “Còn nhớ vết sẹo này không? Năm đó lúc ở thôn Thạch, muội suýt bị người ngoài đánh chết, là ta bảo vệ muội, đỡ một đao cho muội, khiến ta suýt rơi đầu, muội có nhớ không?”
Bát Uyển im lặng.
Chấp Kiếm Nhân lại nói: “Trận chiến ở Yêu thành, muội bị Đại Yêu đánh trọng thương, ta cõng muội chạy ba ngày ba đêm về thôn Thạch, lần đó, hai chân ta phải chặt bỏ, nằm suốt ba tháng trên giường, suýt thì chết, muội còn nhớ không?”
Bát Uyển nhìn Chấp Kiếm Nhân, không nói gì.
Chấp Kiếm Nhân đột nhiên chậm rãi đi về phía Bát Uyển: “Trong trận chiến với với tộc Bác Thiên, muội bị mười hai Đại Đế đỉnh phong bao vây, ta vì cứu muội mà lao vào tộc Bác Thiên. Trận chiến đó, thân thể ta bị đánh vỡ, linh hồn trọng thương, hôn mê tận trăm năm mới tỉnh lại… Muội còn nhớ không?”
Bát Uyển buông lỏng hai tay, gật đầu: “Nhớ! Ta đều nhớ hết!”
Chấp Kiếm Nhân đi tới trước mặt Bát Uyển, bà ta nhìn Bát Uyển trước mặt với nét mặt hơi dữ tợn: “Trước đây, ta có thể hy sinh mạng sống của mình vì muội, mà bây giờ, muội lại vì một người đàn ông mà không tiếc ra tay với ta. Giỏi, giỏi lắm, đây, muội giết ta đi!”
Dứt lời, bà ta vung tay áo, kiếm Chấp Pháp trong tay bay thẳng đến trước mặt Bát Uyển, bà ta nhìn chằm chằm Bát Uyển, hét lên: “Ra tay đi!
Bát Uyển nhìn Chấp Kiếm Nhân, cô ấy im lặng một lát, sau đó cầm thanh kiếm Chấp Pháp này lên, cô ấy nhìn thanh kiếm trong tay một lúc lâu, sau đó cười khẽ: “Từ Kính, tỷ đối xử tốt với ta, ta chưa bao giờ quên, trong lòng ta, tỷ vẫn là người thân nhất. Ta vẫn luôn nhớ lúc ở thôn Thạch, chỉ cần có đồ ăn, tỷ cũng cho ta ăn trước…”
Nói đến đây, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên chân trời, nhẹ giọng nói: “Khi đó, tuy cuộc sống vất vả, nhưng thật sự rất vui vẻ! Tiếc là không thể nào trở về thôn Thạch được nữa”.
Nói đến đây, cô ấy đột nhiên cầm kiếm bằng hai tay đâm vào bụng mình.
Phập!
Kiếm Chấp Pháp xuyên qua bụng cô ấy!
“Bát Uyển!”
Diệp Quân trợn to mắt, lập tức xông lên, nhưng khi đến gần chỗ Bát Uyển, cô ấy đột nhiên mở tay phải đánh về phía Diệp Quân, một sức mạnh đáng sợ lập tức ngăn hắn lại!
Bát Uyển nhìn Diệp Quân đang tỏ vẻ sợ hãi trước mắt, cô ấy đột nhiên cười nói: “Ta chưa từng thích người đàn ông nào, gặp được ngươi, ta rất vui. Nhưng xin lỗi, ta không thể giúp ngươi cùng đánh Chân vũ trụ… Vì họ đều là người thân nhất của ta… Nhưng… ta cũng không thể giúp họ đánh ngươi, vì… ngươi là người ta yêu nhất…”
Dứt lời, cô ấy chậm rãi ngã xuống, nhẹ giọng nói: “Thật sự rất muốn ăn cơm ngươi nấu một lần nữa…”
Nói xong câu đó, hai tay cô ấy chậm rãi buông kiếm Chấp Pháp ra, sau đó, thân thể và linh hồn cô ấy biến thành một tia sáng rồi biến mất.