Chương 1373
Chương 1373
La Phong biến sắc, nhưng ngay sau đó ông ta cười cợt nói: “Không dám, cũng sẽ không như thế, dù sao cũng là con trai của ta”.
Diệp Quân không nhìn La Phong, hắn nhìn La Nhĩ: “Đi đi”.
La Nhĩ lại dập đầu một cái, sau đó xoay người đi.
Tiểu Tháp nói: “Sao đột nhiên lại đổi ý?”
Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, trước đây ngươi nói cha ta rất khổ cực, có phải cha ta…”
“Không có, không có”.
Tiểu Tháp bỗng run giọng nói: “Mặc dù tiểu chủ cũng khổ sở nhưng chủ nhân thật sự chưa từng có ý định giết ông ấy. Chủ nhân chỉ là nuôi dưỡng ông ấy ở bên ngoài, mong ông ấy thành tài, thật sự chưa từng có ý định giết ông ấy. Ngươi đừng nghĩ lung tung nữa, càng đừng nói là ta nói… mẹ kiếp…”
Lúc này nó thật sự rất hoảng loạn.
Nó vẫn còn nhớ kết cục của tháp Giới Vực.
Diệp Quân lặng thinh không nói.
Sở dĩ hắn có lòng trắc ẩn là vì hắn biết năm đó cha sống rất khổ sở, mà sở dĩ sống khổ sở mà vì ông nội hoàn toàn nuôi dưỡng cha ở bên ngoài.
Lúc này nhìn những gì La Phong làm, hắn thấy mình rất may mắn vì có một người cha rất có trách nhiệm.
Cho đến giờ hắn vẫn còn nhớ lá thư mà cha để lại ở biển tinh không: “Cho dù gặp phải khó khăn gì, cha luôn sẵn sàng gánh vác cùng con”.
Thật ra Diệp Quân hắn thật sự rất may mắn.
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp bỗng nói: “Đôi khi tên này nói chuyện có thể làm người khác hoảng sợ đấy”.
Người phụ nữ bí ẩn cười nói: “Đôi khi tên này rất tàn nhẫn nhưng đa phần hắn vẫn là một người
Tiểu Tháp nói: “Ý ngươi là La Nhĩ đó à?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Đúng thế, người đã tỉnh ngộ hoàn toàn sau này sẽ không bao giờ kém cỏi, sau này thanh niên đó chắc chắn là sen trong đầm lầy, còn có thể đi đến mức độ này thì còn tùy thuộc vào cơ duyên tạo hóa”.
Tiểu Tháp nói: “Đúng thế”.
La Phong ở trên không trung nhìn Diệp Quân bên dưới, do dự một lát rồi từ từ tan biến mất.
Cuối cùng ông ta vẫn không dám làm vài chuyện nào đó.
Thiên Tông thật sự không chọc vào vũ trụ Quan Huyên được.
Sau khi La Phong biến mất, vài cường giả cũng chắp tay lại với Diệp Quân, sau đó rời đi.
Diệp Quân ở đây, dù phát hiện kính Tuế Nguyệt nhưng họ cũng không có khả năng giành, thế nên đều lựa chọn đi khỏi đó.
Sau khi mọi người đi khỏi đó, Diệp Quân bỗng nhìn cô gái Miêu Tông trước mặt đó, cô ấy chớp mắt: “Diệp công tử”.
Diệp Quân bước đến trước mặt cô gái Miêu Tông, hắn nhìn thẳng vào cô ấy gần trong gang tấc: “Ta và cô nương hoàn toàn không quen biết, tại sao cô nương cứ cố ý nhắm vào ta mỗi lần nhìn thấy ta vậy?”
Cô gái Miêu Tông nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, có thể bỏ kiếm xuống trước rồi nói chuyện không?”
Lúc này một thanh kiếm đang kè lên cổ cô gái.