Hậu Duệ Kiếm Thần

172: Ta Sẽ Không Ỷ Lại Vào Ngươi


trước sau


Tần Yêu nhìn Diệp Quân: "Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi".

Diệp Quân khẽ cười, không nói gì.

Hắn ngồi xếp bằng xuống đất, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Tần Yêu cũng không đi, gã ngồi xuống bên cạnh, vì gã biết người của Hám Thiên Tông sắp tới rồi!
Gã muốn biết tên này đang làm màu hay thật sự rất ngầu!
Bên khác, giọng của Tiểu Tháp bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: "Ngươi định gánh thế nào? Nói trước nhé, ta gánh không nổi đâu! Ngươi đừng trông chờ gì ở ta!"
Diệp Quân khẽ gật đầu, không đáp lời.

Trong tháp, giọng nói bí ẩn vang lên: "Tiểu Tháp, ngươi cảm thấy hắn sẽ chống đỡ thế nào đây?"
Tiểu Tháp im lặng một lát rồi nói: "Theo lý thường thì sẽ giết Lưu Băng, cường giả đỉnh cấp của Hám Thiên Tông sau lưng Lưu Băng sẽ ra tay trấn áp hắn...!đây là điều hắn bây giờ không gồng gánh nổi.

Thế nên, xác suất lớn là sẽ như lời ngươi nói, cuối cùng là ta đứng ra gánh!"
Giọng nói bí ẩn cười nói: "Ta thấy có lẽ sẽ khác đấy, tên này nhiều chiêu lắm!"
Tiểu Tháp khẽ nói: "Cứ chờ xem!"
Đúng lúc này, Tần Yêu bỗng quay đầu nhìn, cách đó không xa có một chàng trai đi tới.

Chàng trai mặc một bộ trường bào màu trắng, tóc dài xoã sau vai.

Gã vừa xuất hiện, ánh mắt đã dán lên người Diệp Quân.

Trong mắt chàng trai là sát ý, không hề che đậy!
Nhìn thấy chàng trai, vẻ mặt Tần Yêu bỗng nghiêm trọng hẳn.


Lưu Băng!
Tuy Tần Yêu cũng là thiên tài của vũ trụ Quan Huyên, nhưng không thể nào bì được với người trên bảng Yêu Nghiệt.

Hơn nữa Diệp Quân này với Lưu Băng, cách nhau đến năm cảnh giới!
Đánh thế nào được?
Như phát hiện ra điều gì đó, Tần Yêu quay người nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc, sắc mặt gã đã tối sầm xuống!
Không chỉ có mình Lưu Băng tới, còn cả cường giả đỉnh cấp của Hám Thiên Tông ẩn nấp trong bóng tối!
Lưu Băng đi thẳng tới trước mặt Diệp Quân, gã nhìn Diệp Quân chằm chằm: "Ngươi đang đợi ta à?"
Diệp Quân gật đầu.

Lưu Băng khẽ gật dầu: "Nghe nói ngươi là kiếm tu, nào, cho ta thấy kiếm của ngươi sắc bén tới nhường nào!"
Diệp Quân nhìn Lưu Băng: "Ta xuất kiếm đây!"
Lúc chữ cuối cùng vừa dứt thì một thanh kiếm đã đâm tới trước mặt Lưu Băng kia.

Nhưng nhát kiếm này của Diệp Quân đã đâm hụt!
Vù!
Không gian bị kiếm đâm toạc, nhưng Lưu Băng đã lùi ra sau mấy trượng, thế mà một giây sau, một thanh kiếm đã đâm tới!
Còn nhanh hơn cả nhát kiếm trước!
Vù!
Song, nhát kiếm này vẫn đâm hụt!
Lưu Băng lại xuất hiện ở cách đó vài trượng!
Gã tránh nhát kiếm của Diệp Quân, không nhanh, không chậm, vừa đúng lúc!
Lưu Băng vừa chạm chân xuống đất thì lại một nhát kiếm nữa đâm tới.

Nhát kiếm này nhanh hơn cả nhát kiếm vừa rồi!
Vù!
Nhưng nhát kiếm này vẫn đâm hụt.

Lúc kiếm đâm tới, Lưu Băng đã lùi ra sau mấy trượng.

Diệp Quân lần này không xuất kiếm nữa, hắn nhìn Lưu Băng, không nói gì.

Lưu Băng nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Tốc độ khá đấy, nhưng cũng chỉ khá mà thôi!"
Diệp Quân gật đầu: "Tiếp nào!"
Nói rồi, hắn bỗng biến mất.

Lần này, Lưu Băng không còn tránh né nữa, ngược lại, gã tiến lên trước, ngay lúc kiếm của Diệp Quân vừa xuất hiện, gã đã tung ra một đấm vào kiếm của Diệp Quân.

Ầm!
Kiếm của Diệp Quân vừa xuất hiện đã gặp phải cú đấm khủng khiếp thế này, đương nhiên là sẽ không địch lại rồi!
Ầm!
Khí kiếm vỡ nát, Lưu Băng thuận thế xông lên trước, đấm một quyền vào bụng Diệp Quân!
Rầm!
Diệp Quân bay ra ngoài!
Lưu Băng lại không tiếp tục ra tay mà dừng lại, tay phải để sau lưng.


Vì đại cục đã định!
Nhưng giây phút Diệp Quân bay ra ngoài bỗng có điều bất ngờ!
Vù!
Một đạo kiếm quang lướt qua!
Thuật ngự kiếm!
Điều khủng khiếp nhất là nhát kiếm này nhanh hơn gấp mười lần mấy nhát kiếm vừa nãy!
Nhát kiếm này trực tiếp phá quy tắc, phá quy tắc không gian!
Ba nhát kiếm trước đều dùng để tỏ ra mình yếu!
Còn nhát kiếm này mới thật sự là đòn chí mạng!
Lúc nhìn thấy nhát kiếm này, đồng tử của Lưu Băng rút lại thành đường thẳng, gã vừa định

rút lui thì nhát kiếm đó đã đâm vào giữa trán gã nửa tấc.

Đinh!
Cả cơ thể Lưu Băng như bị đóng đinh tại chỗ, cùng lúc đó, Diệp Quân như một hồn ma xuất hiện trước mặt gã, hắn cầm khí kiếm, không tiếp tục đâm vào nữa.

Lúc này, một ông lão tóc bạc bỗng xuất hiện phía bên phải của hắn, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân!
Một bên khác, ông lão canh tháp cũng xuất hiện, ông ta nhìn ông lão tóc bạc, dù có là Hám Thiên Tông cũng không được phá vỡ quy tắc ở đây!
Một dòng máu ứa ra từ khoé miệng Diệp Quân, hắn nhìn chằm chằm Lưu Băng: "Ngươi thua rồi!"
Lưu Băng nhìn Diệp Quân: "Trước tiên là tỏ ra yếu thế, sau đó mới dùng đòn chí mạng, lợi hại! Nhưng lần này là do ta khinh địch!"
Diệp Quân cười khẽ: "Thua thì chính là thua! Nói nhiều vậy làm gì?"
Lưu Băng im lặng.

Diệp Quân bỗng thu kiếm lại.

Lưu Băng sững sờ.

Diệp Quân cầm kiếm quay người rời đi: "Ba năm, ba năm sau ta sẽ đích thân tới Hám Thiên Tông tìm ngươi đánh một trận, đến lúc đó, mong ngươi đừng khinh địch nữa!"
Lưu Băng siết chặt tay phải, im lặng không nói gì.

Ra tay?
Đương nhiên gã không có mặt mũi nào ra tay vào lúc này, đúng như người ta nói, thua chính là thua!
Nếu người ta không nương tay thì bây giờ mình đã là một cái xác rồi!

Ông lão tóc bạc đứng bên cạnh bỗng nhìn Diệp Quân, đầy sát ý.

Lúc này, Lưu Băng bỗng nói: "Ba năm sau, ta ở Hám Thiên Tông đợi ngươi!"
Nghe vậy, ông lão tóc bạc lắc đầu thở dài.

Chàng trai kiếm tu này thật sự quá yêu nghiệt, ông ta thật sự đã nổi ý muốn giết Diệp Quân!
Nhưng ông ta biết, nếu bây giờ Hám Thiên Tông ra tay giết Diệp Quân thì sẽ phá hoại đạo tâm của Lưu Băng, cũng sẽ khiến người ngoài khinh thường!
Người ta đánh thắng thiên tài của mấy người, người ta cũng đã nương tay, thế mà mấy người lại ỷ mạnh hiếp yếu?
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của Hám Thiên Tông thật sự sẽ bị huỷ hết!
Hơn nữa, bây giờ Lưu Băng là thiên tài yêu nghiệt nhất của lớp trẻ Hám Thiên Tông, một khi đạo tâm bị phá vỡ thì sẽ huỷ hoại mất một thiên tài!
Ba năm!
Ông lão tóc bạc nhìn bóng lưng của chàng trai đi xa, vẻ mặt phức tạp!
Hay thật!
Cao tay thật!
Đây được xem là thượng sách, Hám Thiên Tông không thể phủ nhận!
...!
Bên ngoài Huyền Tháp.

Diệp Quân đi được mấy bước thì bỗng ngã trên đất, máu tươi không ngừng tuôn từ miệng ra.

Hai tay hắn ôm bụng, ngũ tạng đã nát rồi!
Diệp Quân khẽ nói: "Tháp gia, ngươi yên tâm, ta sẽ không ỷ lại vào ngươi đâu...!Nếu có một ngày ta chết, ta chỉ hy vọng trước khi chết, ngươi có thể nói cho ta biết cha mẹ ta là ai...!bọn họ là người như thế nào...! khụ..."
Máu không ngừng tuôn ra từ trong miệng Diệp Quân, kèm cả một ít thịt nát.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện