Chương 1473
Hai ông lão ở bên cạnh thấy Diệp Quân chém hai nhát liên tục đẩy lùi được ông lão áo đen thì khựng lại, không dám tiến lên nữa, bọn họ nhìn Diệp Quân mà lòng chấn động, kiếm của thanh niên này mạnh quá!
Sau khi ông lão áo đen cầm đầu dừng lại cũng đầy kinh hãi, ông ta nhìn Diệp Quân phía xa, nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải ngươi là cảnh giới Địa Tiên ư? Sao thực lực lại mạnh thế này?”
Diệp Quân nhìn ông lão áo đen nói: “Ta mười tám tuổi!”
Mười tám tuổi!
Nghe câu này của Diệp Quân, ba người phía ông lão áo đen sững người, không hiểu, nhưng rồi cả ba nhanh chóng hoàn hồn, vẻ mặt đều trở nên nặng nề!
Chết tiệt!
Tên khốn này đang khoe khoang thiên phú đấy à?
Diệp Quân lại nói: “Ta còn có người nhà!”
Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân chăm chăm, không nói gì.
Hắn đang đe dọa đây mà!
Đương nhiên ông ta cũng hơi dè chừng, yêu nghiệt trẻ tuổi thế này, sau lưng chắc chắn có cường giả. Nhưng nếu ông ta cứ thế từ bỏ đá Tỵ Kiếp thì lại không cam lòng, bởi vì đá Tỵ Kiếp đó thực sự quá quý giá, nếu có được, ông ta có thể đến một số mật cảnh đã biết tìm kiếm bảo vật truyền thừa. Quan trọng nhất là ông ta còn cần dùng đá Tỵ Kiếp này để cứu người.
Thấy ông lão áo đen do dự, Diệp Quân đang định lên tiếng, nhưng ông ta lại bỗng nói: “Không đúng!”
Nói rồi ông ta nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt như dao.
Diệp Quân cau mày.
Ông lão áo đen nhìn hắn
Diệp Quân trầm giọng bảo: “Ta thật sự có người nhà!”
Ông lão áo đen bật cười: “Nào, nói cho ta biết ngươi ở tộc nào hay tông nào đi?”
Diệp Quân im lặng.
Người ở nơi này chắc chắn chưa từng nghe nói đến vũ trụ Quan Huyên!
Thấy Diệp Quân im lặng, nụ cười của ông lão áo đen bỗng lạnh đi: “Muốn lừa lão phu à? Lão phu ăn muối nhiều hơn ngươi ăn cơm đấy!”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ông nghĩ mà xem, ta mới mười tám tuổi đã đạt tới cảnh giới Địa Tiên rồi…”
Ông lão áo đen cắt lời hắn: “Ngươi đừng nói nhiều nữa, chỉ cần nói cho ta biết người phía sau ngươi là ai cho lão phu nghe thôi!”
Diệp Quân nhìn ông ta: “Ông nghe tới Kiếm Chủ Nhân Gian bao giờ chưa?”
Ông lão áo đen nhìn hắn đăm chiêu: “Ngươi đang cố ý kéo dài thờ gian để trị thương cho mình đúng không!”
Thấy bị bại lộ, Diệp Quân không nói gì, quay người ngự kiếm bỏ chạy.
Ông lão áo đen nổi trận lôi đình: “Ngươi dám lừa ta à! Đuổi theo, giết hắn!”
Xa xa, Diệp Quân vừa chạy vừa hét: “Con mẹ nó chứ, ta thật sự không lừa ông! Phía sau ta thật sự có chỗ dựa, cô cô ta vô địch, bác ta vô địch, ông nội ta vô địch, cha ta cũng vô địch…”