Chương 1482
Diệp Quân không khoanh tay đứng nhìn, cô gái mặc váy mây này tâm địa lương thiện, xứng đáng được hắn cứu.
Sau khi đấu một kiếm với con rối kia, Diệp Quân thầm kinh hãi. Sức mạnh của con rối này vượt khỏi dự liệu của hắn, đương nhiên, hắn cũng thấy phấn khích hơn. Từ sau khi đột phá, hắn đã muốn đấu một trận cho thỏa lòng rồi, xem thử thực lực của mình tới đâu, bây giờ vừa hay có con rối này để luyện.
Diệp Quân đâm một kiếm về phía con rối, tốc độ kiếm cực nhanh, tích tắc đã đâm thẳng về phía cổ họng con rối. Con rối không những không lùi mà còn bước tới, đồng thời đâm kiếm ra, nhát kiếm này cũng đâm về phía cổ họng Diệp Quân, lấy mạng đổi mạng.
Diệp Quân biết cơ thể con rối như tường đồng vách sắt, đao kiếm không đâm thủng, nào dám lấy mạng đổi mạng như nó được chứ? Hắn lập tức lắc người né sang bên, nhưng lúc này, con rối bỗng đổi đâm thành chém, chém kiếm về phía Diệp Quân với tốc độ cực nhanh, Diệp Quân cả kinh vội lấy kiếm đỡ ngang.
Keng!
Nhát kiếm này chém xuống khiến Diệp Quân bị chém lui ra nghìn trượng, vừa dừng lại, khóe miệng hắn đã rướm máu.
Thấy cảnh này, cô gái váy mây hoảng hốt, cô ấy bay tới bên cạnh Diệp Quân, vội hỏi: “Công tử không sao chứ?”
Diệp Quân lau máu trên khóe miệng rồi nhìn cánh tay của mình, cánh tay phải của hắn đã nứt toác, máu tươi không ngừng phun ra, trông rất ghê.
Nhìn cánh tay của mình, Diệp Quân thầm thấy kinh hãi, con rối này mạnh khủng khiếp, hơn nữa cơ thể lại vô cùng rắn chắc, thần vật bình thường khó có thể khiến nó bị thương, công thủ toàn diện!
Đúng lúc này, con rối kia bỗng cầm kiếm thẳng đứng giữa trán, búng xéo tay trái về phía mặt đất.
Thấy thế, Diệp Quân vội kéo cô gái váy mây: “Cô nương, sức mạnh của thứ này khiếp người, chúng ta không phải là đối thủ của nó, rút!”
Vừa
Bị Diệp Quân kéo tay, cô gái váy mây đỏ mặt, cô ấy nào đã thân mật với đàn ông thế này bao giờ đâu? Cô ấy muốn giằng ra theo bản năng, nhưng Diệp Quân nắm chặt quá, lại thêm hai người đang trong tình cảnh nguy hiểm nên cô ấy cứ để mặc, lòng thầm nhủ, mình đã phản kháng mà huynh ấy nắm chặt quá thì thôi, không liên quan gì tới mình.
Ngay lúc ấy, sau lưng hai người bỗng vang lên giọng nói của chàng trai áo trắng: “Tỷ, còn đệ nữa mà! Sao tỷ quên đệ luôn vậy?”
Nghe thấy giọng của chàng trai áo trắng, cô gái bỗng sực tỉnh, suýt thì quên mất đệ đệ. Cô ấy vội quay đầu nhìn, may là ba người bọn họ đã chạy xa mấy nghìn trượng, con rối kia không đuổi theo mà lui trở về đứng trước đại điện ở đằng xa.
Ba người đều thở phào nhẹ nhõm!
Diệp Quân lấy một viên đan dược ra uống sau đó lại đưa một viên cho cô gái váy mây: “Cho cô nương này!”
Cô gái váy mây cũng không từ chối, khẽ cười: “Đa tạ!”
Nói rồi cô ấy nhận viên đan dược nhưng không uống mà cất đi.
Chàng trai áo trắng bên cạnh bỗng hỏi: “Ta thì sao? Ta không có à?”
Diệp Quân nhìn chàng trai áo trắng: “Ngại quá, ta không có nhiều đan dược, xin thứ lỗi!”
Hắn không có nhiều đan dược thật!
Nghe Diệp Quân nói vậy, chàng trai áo trắng bĩu môi, hắn ta trợn mắt nhìn Diệp Quân nhưng Diệp Quân lại bơ đẹp hắn ta sau đó ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu trị thương.