Chương 1497
Chương 1497
Diệp Quân đánh giá tình hình rồi mới nói: “Để ta thu hút lôi uy của nơi này, các vị thoát ra”.
Hôm nay đang vui, làm một việc thiện tạo nhân duyên cũng được.
Nghe Diệp Quân nói thế, đám người kia tức thì mừng rỡ hẳn lên.
Diệp Quân đột ngột hóa thành một đạo kiếm quang, xông thẳng vào lôi khu đó, khi tới gần đó, lôi uy bất chợt hóa thành một tia sét, bổ thẳng về phía Diệp Quân. Đám thiếu niên kia như được dỡ bỏ gánh nặng, vội cắm đầu chạy ra ngoài.
Nhìn tia sét đánh xuống trước mặt, Diệp Quân cũng hết sức tập trung, những lôi kiếp này quả thực rất đáng sợ, chỉ cần một tia phóng ra thôi là cũng đủ để gi3t chết một cường giả cấp bậc Thần Đế rồi.
Diệp Quân không định đối đầu trực diện, hắn quay đầu bỏ chạy, nhưng vào lúc này, tia sét đó dường như lại cảm nhận được thứ gì, nó lập tức lùi ra sau, tránh xa Diệp Quân.
Thấy thế, đám người kia đều sửng sốt.
Diệp Quân cũng nghi hoặc, nhưng ngay sau đó liền hiểu được, có lẽ là do đá Tỵ Kiếp đây mà.
Nghĩ đến điều đó, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía đám người kia, vào lúc này, đám người đó cũng đang nhìn hắn.
Thấy sắc mặt bọn họ thay đổi, Diệp Quân thận trọng hẳn lên, mấy người này có lẽ đã đoán được điều gì.
Nhưng cũng chẳng sao!
Bóng hắn lóe lên, giây lát đã xuất hiện trước đám người. Diệp Quân nhìn bọn họ, không nói gì.
Người thanh niên cầm đầu cười nói: “Xin chào, tại hạ là Trần Hà, chẳng biết phải xưng hô với vị huynh đài
Diệp Quân cười đáp: “Diệp Quân”.
Trần Hà lập tức hỏi: “Chính là Diệp tộc – đại tộc ở Nam Cực Thần Châu đó à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải”.
Nghe vậy, Trần Hà thoáng liếc nhìn hắn một cái, dường như đang suy nghĩ gì.
Diệp Quân cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, hắn nhìn sang phía Nam Cung Tuyết: “Chúng ta đi thôi”.
Nam Cung Tuyết gật đầu: “Được”.
Hai người cùng rời khỏi đó.
Trần Hà vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm theo bóng dáng hai người, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Một gã thiếu niên đứng cạnh y trầm giọng bảo: “Trần Hà ca, gã kia nhất định có đá Tỵ Kiếp”.
Trần Hà nhìn theo bóng Diệp Quân và Nam Cung Tuyết xa dần: “Bọn họ mới từ bên trong đi ra”.
Nghe vậy, sắc mặt đám người ở đây đều trở nên nặng nề.
Trần Hà vẫn chằm chằm nhìn về phía Diệp Quân đang biến mất: “Khi đi ra, hai kẻ đó trông rất vui mừng, chắc chắn đã kiếm được gì ở bên trong đại điện”.
Đám người còn lại đều gật đầu, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
Trần Hà dứt khoát nói: “Mau chữa thương rồi đuổi theo”.
Nói đoạn, y cũng ngồi xếp bằng, bắt đầu chữa thương.
Nhưng lúc này, một gã thiếu niên lại bồn chồn nói: “Trần Hà ca, gã trẻ tuổi kia, chỉ e không đơn giản đâu…”