Chương 1499
Nam Cung Tuyết nhìn chằm chằm vào Trần Hà: “Ngươi không sợ chết không toàn thây à?”
“Ha ha ha!”
Trần Hà khinh thường cười to: “Ta cũng đầu còn cách nào, ai bảo ta đây có người cha tốt chứ? Ha ha…”
Nghe Trần Hà nói thế, Nam Cung Tuyết lập tức nổi trận lôi đình, hai tay nắm chặt, ánh mắt hừng hực lửa giận, cô ấy chưa từng gặp phải loại người vô liêm sỉ như thế bao giờ.
Trần Hà không nhìn Nam Cung Tuyết, y chỉ chằm chằm nhìn Diệp Quân, đang định nói gì thì Diệp Quân đột nhiên biến mất.
Kiếm quang chợt lóe lên, uy lực như sấm sét.
Trần Hà không ngờ Diệp Quân lại đột ngột tấn công, sắc mặt tức thì biến đổi, vừa định chống trả lại đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh bí ẩn nhốt chặt lấy mình.
Kiếm vực?
Trong tích tắc, Trần Hà đã cảm thấy như có hàng vạn ngọn núi lớn đè l3n đỉnh đầu, toàn thân nặng nề, không cách nào nhúc nhích nổi.
Cũng trong tích tắc này…
Vèo!
Một mũi kiếm đã đâm vào giữa chân mày Trần Hà, y cứng còng tại chỗ, mắt trợn tròn, sắc mặt kinh hoàng như không thể tin nổi.
Chứng kiến cảnh Trần Hà bị hạ gục trong nháy mắt, đám đồng bọn sau lưng lập tức biến sắc, tính chạy trốn, nhưng vào lúc này, Diệp Quân đột ngồi xông ra.
Vèo!
Kiếm quang lại lóe lên, một chiếc đầu người đầm đìa máu tươi bay vụt ra ngoài.
Một kiếm lấy mạng!
Trong khoảnh khắc, Diệp Quân đã giết mấy người.
Thực lực của đám người này vốn không tệ, nếu trong tình huống bình thường, tuy Diệp Quân có thể giết bọn chúng nhưng hẳn không thể đơn giản
Thấy Diệp Quân liên tiếp gặt hái mạng người, Nam Cung Tuyết cũng kinh hãi không thôi, từ khi quen biết người này, cô ấy đã phát hiện, tuy cảnh giới của hắn hơi thấp nhưng sức chiến đấu thật sự không hề thấp chút nào.
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân, lòng đầy nghi hoặc, lẽ nào tên này là cọp đội lốt mèo?
Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt Trần Hà, y vẫn chưa tắt thở. Trần Hà sợ hãi run lên, lắp bắp: “Cha ta chính là cường giả cảnh giới Thần Đế đỉnh cao, nếu ngươi dám giết ta, ông ấy sẽ không tha cho ngươi”.
Nói đoạn, y mở lòng bàn tay, một tấm truyền âm phù đột ngột bốc cháy.
Y gọi cha tới!
Diệp Quân nhăn mày, đang định ra tay, Trần Hà lại lộ vẻ hoảng hốt: “Sao lại không liên lạc được? Sao…”
Nam Cung Tuyết bình thản nói: “Không liên lạc được, có khi nào chết rồi không?”
“Nói bừa!”