Chương 1556
Diệp Quân càng nghe càng sửng sốt, lối suy nghĩ của người này khiến hắn không thể hiểu nổi.
Không chỉ Diệp Quân, đám người của Thánh Tông đứng gần đó cũng sững sờ.
Cầm quản sự càng nói càng kích động: “Nguyên nhân việc này đúng là do lòng tham của ta gây nên, nhưng nếu gạt chuyện đó qua một bên, chẳng lẽ đám đàn ông các người không có gì sai sao?”
Diệp Quân: “…”
“Câm miệng!”
Một vị cường giả Đại Đế không thể nhịn được nữa, bèn vung tay áo.
Ầm!
Cầm quản sự lập tức mất mạng.
Vị Đại Đế kia lạnh lẽo nói: “Thứ ngu xuẩn!”
Đến ông ta cũng không chịu nổi!
Diệp Quân không nói gì thêm. Trên đời này có rất nhiều người chưa bao giờ biết nhìn thẳng vào lỗi lầm của mình, chỉ biết quy hết trách nhiệm lên người khác.
Không bao lâu sau, thân thể Diệp Quân đã khôi phục. Lúc này, ông lão của Thánh Tông đã rời đi lúc trước cũng vừa quay lại, cầm một chiếc nhẫn không gian đưa cho vị Đại Đế đứng đầu. Vị Đại Đế kia liếc nhìn nó, sắc mặt khó coi, do dự một chút mới đưa cho Diệp Quân: “Thưa công tử, trong này có tổng cộng năm tỷ linh nguyên, đây là toàn bộ tài sản của Thánh Tông ta hiện tại, công tử xem…”
Diệp Quân nhận chiếc nhẫn không gian, nói: “Phần còn lại cho các ngươi nợ tạm”.
Vị Đại Đế vội thưa: “Vâng vâng”.
Nói đoạn, ông ta vội dẫn đám cường giả rời khỏi đó.
Sau khi đám cường giả của Thánh Tông đi khuất, Diệp Quân mới quay đầu, định rời nơi này. Nhưng đúng vào thời khắc đó, một dị biến nổi lên, khi hắn còn chưa kịp định thần, một nắm đấm xuất hiện, đánh trúng bụng hắn.
Rầm!
Diệp Quân bay ra
Diệp Quân cố nén cơn đau nơi bụng, chầm chậm bò dậy, lau vết máu bên khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước, nơi đó có một người phụ nữ đang đứng.
Người phụ nữ này dáng dong dỏng cao, váy trắng chạm đất, sắc mặt như thể bị bao phủ sau một lớp sương giá, lạnh lẽo tột cùng, không có lấy một tia cảm xúc, trông chẳng khác nào một tảng băng.
Chấp Kiếm Nhân!
Trông thấy Chấp Kiếm Nhân, Diệp Quân thoáng ngẩn ra, hắn thật không ngờ người phụ nữ này lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ cố tình tới đây tìm mình?
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ánh mắt lạnh như băng, miệng cười nhạt: “Tên khốn kiếp, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
Diệp Quân lau vết máu tươi lại đang trào ra trên khóe miệng, cười rộ lên: “Đường đường là Chấp Kiếm Nhân của Chân vũ trụ mà lại đi đánh lén? Ta thật không ngờ đấy”.
Chấp Kiếm Nhân khinh thường nói: “Đánh ngươi còn cần phải đánh lén sao?”
Diệp Quân chăm chú nhìn bà ta: “Trước kia chúng ta đã hẹn một năm sau mới đánh một trận, hiện giờ còn chưa đến thời hạn một năm… Đương nhiên, nếu muốn đánh ngay lúc này cũng không phải là không được, tới luôn đi”.