Chương 1562
Diệp Quân không để ý tới Chấp Kiếm Nhân nữa, tâm tư mau chóng quay lại tình cảnh hiện giờ. Lúc này hắn đang trong tình thế tiến không được lùi không xong, bởi vì thương tích của hắn nặng hơn người phụ nữ này, nếu không được trị liệu đúng lúc, thương tích sẽ ngày càng nặng hơn, cứ tiếp tục như vậy sẽ vô cùng bất lợi cho hắn.
Lúc này, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nói: “Buông ra!”
Diệp Quân lắc đầu, quả đoán cự tuyệt: “Không!”
Chấp Kiếm Nhân giận lắm, mắng to: “Ngu xuẩn, ngươi xem xem ngươi có thể điều chuyển huyền khí nữa không?”
Diệp Quân sửng sốt, vội vã điều chuyển huyền khí, hắn lập tức nhận ra, mình không thể điều chuyển được một tia huyền khí nào. Hắn cau mày: “Chuyện gì thế này?”
Nói đoạn, hắn vội vã liên hệ với Tháp gia, nhưng lại kinh hãi phát giác mình không thể liên lạc được với Tháp gia.
Tháp gia cùng người phụ nữ bí ẩn như thể đã biến mất rồi.
Lần này Diệp Quân hoàn toàn ngây dại.
Tình huống thế này, trước đây hắn chưa từng gặp lần nào.
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, giọng bỗng trở nên bình thản: “Buông ra!”
Diệp Quân vẫn lắc đầu lia lịa: “Không được, buông ra ta sẽ bị tỷ đánh chết, đợi lát mà ta vẫn không tìm ra biện pháp nào khả thi thì ta cắn chết tỷ luôn, chúng ta cùng chôn thây ở nơi này”.
Chấp Kiếm Nhân căm tức nhìn Diệp Quân: “Ngươi buông ra, ta không đánh ngươi!”
Diệp Quân lắc đầu: “Không được”.
Chấp Kiếm Nhân cố nén lửa giận trong lòng: “Ta nói được làm được”.
Diệp Quân trầm ngâm một lát, hắn cảm thấy vết thương của mình đang ngày càng nặng hơn, nếu tiếp
Chấp Kiếm Nhân lại nói: “Đã nói không đánh ngươi là sẽ không đánh ngươi”.
Diệp Quân im lặng hồi lâu mới trầm giọng bảo: “Ta tin tỷ lần này”.
Nói đoạn, hắn chầm chậm buông Chấp Kiếm Nhân ra.
Nhưng khi hắn vừa buông bà ta ra, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nện một quyền thật mạnh vào ngay mặt hắn.
Thịch!
Tuy tu vi đã bị khóa lại nhưng khi trúng một quyền này, Diệp Quân vẫn cứ bị đánh bay ra sau mấy trượng. Chấp Kiếm Nhân nhảy lên, xông thẳng tới, tung chân đá trúng bụng Diệp Quân: “Ta đánh chết ngươi”.
Thịch!
Diệp Quân lại bị đá bay ra xa mấy chục trượng nữa. Chấp Kiếm Nhân chưa chịu dừng tay, nàng ta tiếp tục xông tới, tay đấm chân đá, khiến Diệp Quân liên tục hộc máu. Nàng ta vừa đánh vừa mắng chửi: “Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi, gã đàn ông thối tha…”
Quyền cước như mưa rơi xuống người Diệp Quân, lúc này, hắn đã hoàn toàn không cách nào phản kháng.
Hồi lâu sau, Diệp Quân nằm nhoài trên mặt đất, ánh mắt dần mất tiêu cự, hắn cảm thấy ý thức của mình cũng trôi xa dần.
Mình cứ thế mà chết đi sao?