Chương 1626
Nghe thấy thế, Diệp Quân sửng sốt, lão già này lại còn muốn chiêu hàng hắn?
Không chỉ có Diệp Quân sửng sốt ngạc nhiên, đám Mệnh Vận Đại Đế đứng sau lưng ông lão mặc áo đạo sĩ cũng rất bất ngờ trước điều ông ta vừa nói.
Mục đích chuyến này của bọn họ là giết Diệp Quân, chiếm lấy các thần vật, chứ không phải tới khuyên hàng. Đương nhiên, họ cũng không dám chen lời, ông lão mặc áo đạo sĩ này có địa vị cực cao ở Vĩnh Sinh Giới, cao hơn bọn họ rất nhiều.
Diệp Quân trầm mặc, như thể đang cân nhắc.
Ông lão mặc áo đạo sĩ không thúc giục Diệp Quân, ông ta chỉ nhìn hắn, nở nụ cười thản nhiên.
Thiếu niên này tuy vô cùng yêu nghiệt nhưng còn quá trẻ tuổi, không phải là đối thủ của ông ta.
Nhưng vào lúc này, Diệp Quân chợt cười nói: “Người của nhà họ Dương ta, thà chết vinh còn hơn sống nhục!”
Ông lão mặc áo đạo sĩ gật đầu: “Nếu đã thế, ngươi cùng với vũ trụ Quan Huyên của ngươi cùng đi chết đi thôi!”
Nói đoạn, ông ta xòe tay, ngọn lửa kia đột nhiên bùng lên, một sức nóng khủng khiếp lan tỏa, thoáng chốc, thời không trong phạm vi mấy trăm trượng đã ầm ầm sụp đổ.
Diệp Quân khẽ cười: “Vậy thì tới đi!”
Dứt lời, hắn chuẩn bị thiêu đốt thân thể cùng linh hồn mình. Nhưng cũng ngay khoảnh khắc đó, thời không sau lưng hắn chợt nứt ra, một tiếng bước chân vang lên bên tai Diệp Quân.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn về phía đó, mắt nheo lại, có vẻ nghiêm nghị.
Sau lưng ông ta, đám Mệnh Vận Đại Đế cũng nhìn về phía người đứng sau Diệp Quân, ánh mắt căng thẳng.
Diệp
Bởi vì người này, hắn không hề quen biết.
Ai vậy?
Đó là một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia mặc áo bào trắng, đứng thẳng tắp như một thanh kiếm, tay trái đặt ngang eo, bên hông giắt một hồ lô rượu.
Người đó nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, bên môi treo một nụ cười nhẹ.
Diệp Quân ngập ngừng: “Cô cô?”
Nghe vậy, người phụ nữ hơi nhếch khóe miệng, nở một nụ cười tuyệt đẹp: “Thông minh lắm”.
Cô cô!
Diệp Quân mỉm cười.
Hắn biết, ngoài một người cô thích mặc váy trắng, hắn còn có mấy người cô nữa. Ngay khi nhìn thấy người phụ nữ trước mắt, hắn đã cảm thấy thân thiết vô cùng, bởi vậy mới bạo gan gọi một tiếng “cô cô”.
Người phụ nữ áo bào trắng liếc nhìn Diệp Quân, nụ cười trên môi càng thêm rõ nét: “Rất giống ca ca”.
Diệp Quân hỏi: “Cha con nhờ cô cô tới bảo vệ con sao?”
Người phụ nữ áo bào trắng cười nói: “Phải, nhưng cũng do ta muốn tới thăm con một chút”.
Nói đoạn, bà ấy xoa đầu Diệp Quân: “Lùi qua một bên, để cô cô đánh cho”.
Diệp Quân lại lắc đầu: “Cô cô, để con đánh trước với một người được không?”
Người phụ nữ áo bào trắng nhìn Diệp Quân, thoáng kinh ngạc: “Đánh với một người?”