Chương 176
Chương 1764
Sau khi Diệp Quân đi một khoảng xa, một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Từ Nhu, người đến là Từ Thụ.
Từ Thụ nhìn Diệp Quân ở đằng xa, khẽ nói: “Những lời tỷ nói với huynh ấy trước đó, huynh ấy sẽ hận tỷ…”
Từ Nhu khẽ lắc đầu: “Con đường hắn chọn là con đường vô địch nhưng con đường này đâu dễ dàng như thế? Thân phận của hắn sẽ là trở ngại lớn nhất của hắn ở thời điểm bây giờ. Nếu không tàn nhẫn với hắn, không để hắn tự mình đứng lên thì cuối cùng hắn… sẽ suy sụp. Giống như vừa rồi đấy, hắn muốn dựa vào bản thân mình nhưng lại bất lực…”
Nói đến đây, nàng ta nhìn bóng lưng Diệp Quân, khẽ nói: “Hắn rất giỏi, cũng rất cố gắng nhưng vẫn chưa đủ, phải ép buộc hắn, phải để hắn tự mình đứng vững… Người đứng phía sau hắn không nhẫn tâm, nên chỉ có thể…”
Từ Thụ nắm tay Từ Nhu, lắc đầu: “Huynh ấy sẽ hận tỷ…”
Từ Nhu mỉm cười, nàng ta nhìn bóng lưng Diệp Quân: “Có đôi khi ta rất ngưỡng mộ Từ Kính, muốn làm gì thì làm, không cần suy nghĩ nhiều…”
Từ Thụ thở dài: “Từ Kính…”
Từ Thụ bỗng cười nói: “Chuẩn bị xong chưa?”
Từ Thụ gật đầu: “Đạo nguyên Đại Đạo mà đại tỷ để lại cho tỷ đột phá ranh giới vào đã bỏ vào trong con rối thần Đại Đạo, chỉ cần huynh ấy đánh bại con rối thần Đại Đạo đó thì có thể lấy được đạo nguyên Đại Đạo…”
Nói đến đây, cô ấy nhìn Từ Nhu: “Sao không đưa luôn cho huynh ấy?”
Từ Nhu khẽ nói: “Đồ mà bản thân tự cố gắng lấy
Dường như nghĩ đến điều gì đó, nàng ta quay đầu lại nhìn: “Tính toán thời gian, có lẽ đám cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh đó cũng đã sắp đến hệ Ngân Hà rồi…”
Trên hoang địa rộng mênh mông, Diệp Quân chậm rãi sải bước đi về phía đằng xa, tay phải hắn siết chặt thanh kiếm Từ Kính làm cho hắn.
Những lời Từ Nhu nói khiến hắn hiểu được, yếu kém chính là nguồn gốc tai họa.
Cho dù có lý do gì thì yếu kém đã là cái tội.
Mình rất cố gắng, cũng rất liều mạng nhưng có tác dụng gì?
Người nào sẽ quan tâm chứ?
Yếu chính là yếu!
Diệp Quân nhắm mắt lại, hắn tự giễu bản thân, một đạo lý đơn giản như thế mà đến giờ bản thân mình mới hiểu ra.
Mình đúng là một người thất bại.
Trước giờ mình luôn hy vọng duy trì ý chí ban đầu, nhưng sau khi biết mình có một người cha vô địch, ông nội vô địch cùng cô cô bất khả chiến bại, lẽ nào mình chưa từng buông thả sao?
Chắc chắn là có.
Cho dù là trước đây, hắn cũng chưa từng xem trọng Vĩnh Sinh Đại Đế, tại sao? Vì phía sau mình có người, thế nên mình không lo ngại điều gì.
Mà như Từ Nhu nói, nếu không có những người đó, Diệp Quân hắn chẳng là gì cả.
Chẳng là gì cả!
Cũng chẳng có tư cách để người ta lợi dụng.
Diệp Quân khẽ cười.
Lúc này hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm.