Tịch Huyền gật đầu: “Tình báo của Tiên Bảo Các còn đáng sợ hơn cả thư viện Quan Huyền, thế nên chỉ cần họ chịu chi tiền thì có thể biết được tung tích của chúng ta bất cứ lúc nào”.
Tiên Bảo Các!
Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, ngươi quen với người sáng lập ra Tiên Bảo Các không?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc lâu, sau khi xác định câu này không phải là cái bẫy mới nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ nói thẳng, đừng hỏi ta có quen ai hay không”.
Diệp Quân cạn lời.
Bây giờ Tháp gia hình như bắt đầu cảnh giác với mình rồi.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Trước đây ta từng thấy bức chân dung của Tần các chủ trong Tiên Bảo Các, bức chân dung đó mang đến cảm giác rất quen thuộc cho ta, sau đó ta tên là Diệp Quân, tên của bà ấy là Tần Quan.
Tháp gia, có phải ta có quan hệ với bà ấy không?”
Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn bỗng nói: “Vãi?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc: “Ngươi là Diệp Quân, Kiếm Chủ Nhân Gian là Diệp Huyên, có phải ngươi nghĩ ngươi cũng có quan hệ gì đó với ông ấy không?”
Diệp Quân bật cười: “Nói thật nhé, ta nhìn thấy tượng điêu khắc của Kiếm Chủ Nhân Gian cũng thấy hơi quen đấy”.
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Trùng hợp thôi, Kiếm Chủ Nhân Gian tên là Diệp Huyên, các chủ Tiên Bảo Các là Tần Quan, còn ngươi là Diệp Quân, ngươi nói xem có khi nào ngươi là con trai của hai người họ không?”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó bật cười nói: “Tháp gia, chuyện này lố quá rồi đó.
Ta tò mò nên đoán bừa một chút thôi, quá rồi đấy.
Ta hiểu ý của Tháp gia, ta sao có thể có quan hệ gì với hai nhân vật này được? Ta chỉ là tò mò nên hỏi thử thôi”.
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp thở phào.
Mẹ nó chứ!
Nói chuyện với tên này không thể nói thẳng được, phải vòng vo một lúc mới có thể không để lộ điều gì, nếu không đầu óc của tên này đáng sợ lắm.
Hơn nữa nó cũng xem như giữ lại đường lui cho bản thân.
Dù sao ta đã nói cho ngươi sự thật rồi, là do ngươi không tin đấy thôi, sau này ngươi đừng gây chuyện với Tiểu Tháp ta.
Lúc này giọng nói bí ẩn đó nói: “Tiểu Tháp, ta nghĩ đây là lần ngươi thông minh nhất từ trước đến nay”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân không suy nghĩ lung tung nữa, hắn nhắm mắt lại, hắn phải suy nghĩ xem tiếp theo nên đi thế nào.
Nếu đã đến bước đường này thì phải nghĩ đến mỗi bước đi sau này.
Muốn đến Thanh Châu an toàn không phải là một chuyện dễ dàng như thế.
Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng bật cười.
Tịch Huyền quay sang nhìn Diệp Quân cười nói: “Ngươi cười gì thế?”
Diệp Quân cười nói: “Ta đang nghĩ tiếp theo nên làm thế nào”.
Tịch Huyền hỏi: “Sau đó?”
Diệp Quân bật cười: “Vừa đánh vừa đi”.
Vừa đánh vừa đi?
Tịch Huyền chớp mắt: “Vừa đánh vừa đi?”
Diệp Quân nhìn đằng xa tinh không: “Đúng thế, vừa đánh vừa đi.
Con đường này chắc chắn không yên bình, nếu đã thế thì ta cứ đánh đến Thanh Châu, ai ngăn ta thì ta giết người đó, dù sao cái mạng hèn của ta giết một thì đủ, giết hai thì hơi khó”.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, ánh mắt hiện lên nụ cười.
Càng tiếp xúc với