Chương 1793
Nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, giọng điệu rất bình tĩnh.
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ ngổn ngang, nhìn Từ Nhu: “Ta nói thật thì tỷ có để bụng không?”
Từ Nhu nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Có!”
Diệp Quân nhún vai: “Vậy thì thôi không nói nữa”.
Từ Nhu cười: “Ta lừa ngươi thôi, ta không để ý đâu, ngươi nói đi”.
Diệp Quân nghĩ một lát rồi nói: “Từ Kính thích ta, nàng ấy sẽ không hại ta, nếu chúng ta ngồi xuống nói chuyện thì không có gì không thể nói, còn tỷ…”
Từ Nhu cười hỏi: “Ta làm sao?”
Diệp Quân trầm giọng: “Từ Nhu tiền bối, tỷ quá toan tính, nói chuyện với tỷ luôn phải đề phòng…”
Từ Nhu nhìn Diệp Quân, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Diệp Quân nói tiếp: “Hơn nữa Từ Nhu tỷ chưa bao giờ coi trọng ta thật lòng, người mà tỷ coi trọng không phải Diệp Quân ta mà là các cô cô váy trắng phía sau ta… Từ Kính thì khác, nàng ấy thích ta, không phải vì cha mẹ của ta, nàng ấy thích con người ta, vậy nên ta nói với nàng ấy, nàng ấy sẽ không hại ta, ta cũng sẽ không hại nàng ấy…”
Từ Nhu nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Ồ!”
Nói xong nàng ta quay người đi về phía xa, khoảnh khắc quay đi, tầm mắt nàng ta bỗng mơ hồ.
Từ Nhu đi trước, Diệp Quân theo sau.
Cả hai không ai nói gì nữa.
Rất nhanh, hai người đã đi tới một khu rừng rậm, khu rừng này cao ngất tận mây, che mất bầu trời, dường như đã tồn tại mấy chục triệu năm.
Sau khi vào khu rừng, ánh sáng lập tức tối đi, xung quanh tràn ngập khí lạnh.
Diệp Quân nhìn xung
Diệp Quân hỏi: “Từ Nhu tiền bối, đây là đâu?”
Từ Nhu không nói, chỉ đi thẳng.
Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Từ Nhu tiền bối?”
Từ Nhu vẫn không nói.
Diệp Quân không nói nên lời.
Cứ như vậy, sau khi hai người đi trong khu rừng một hồi, Diệp Quân không nhịn được lại hỏi tiếp: “Từ Nhu tiền bối, chúng ta đi đâu vậy?”
Từ Nhu vẫn không nói, tiếp tục đi về phía xa.
Diệp Quân dừng lại.
Xa xa, Từ Nhu cũng dừng bước: “Sắp đến rồi”.
Nói xong nàng ta đi về phía xa.
Diệp Quân im lặng một lúc lâu rồi đi theo, không lâu sau hắn chợt nhìn về phương xa, cuối tầm mắt là một cây cổ thụ cao ngất, nó là một cây cổ thụ cực lớn, chiếm gần trăm trượng, cao vút chọc trời, thân cây trong suốt óng ánh như ngọc, đẹp không tả nổi.
Nhìn cây ngọc trước mắt, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Từ Nhu tiền bối, đây là gì vậy?”
Từ Nhu bình thản đáp: “Đây là cây mà đại tỷ ta từng trồng, tên là Chân thụ”.
Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Chân thụ?”
Từ Nhu gật đầu, dẫn Diệp Quân đi đến dưới gốc cây, nàng ta nhìn cây này dường như nhớ lại chuyện cũ trước đây, đôi mắt long lanh gợn sóng.