Chương 1800
Diệp Quân nhìn trời xanh, lòng hắn lúc này vô cùng yên bình, dường như nghĩ đến điều gì, hắn hỏi: “Từ Thụ cô nương, cô hận đại tỷ của cô không?”
Từ Thụ im lặng.
Diệp Quân nói: “Lúc trước Từ Nhu nói ba tỷ muội các cô từng có mâu thuẫn với đại tỷ của các cô, đúng không?”
Từ Thụ gật đầu: “Đúng, năm đó chúng ta cãi nhau, cãi xong thì đại tỷ rời đi. Từ đó về sau tỷ ấy không còn xuất hiện nữa”.
Diệp Quân nhẹ nhàng hỏi: “Có thể nói ta nghe không?”
Từ Thụ quay đầu nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn nghe à?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Thụ khẽ mỉm cười, kể: “Bởi vì một số chuyện mà chúng ta bất đồng ý kiến với đại tỷ, nhưng tỷ ấy khăng khăng với quyết định của mình, vì thế bốn tỷ muội chúng ta cãi nhau rất lâu rất lâu, cũng nói rất nhiều lời tổn thương nhau… Ngươi biết đấy, khi tức giận thì lời gì cũng nói ra được”.
Nói rồi nàng ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt bỗng dâng lên làn sương mù: “Bây giờ nghĩ lại chắc chắn khi đó tỷ ấy rất đau lòng, nếu không cũng không bao nhiêu năm không gặp chúng ta”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Cãi nhau vì chuyện gì vậy?”
Từ Thụ khẽ lắc đầu, không nói.
Diệp Quân đổi câu hỏi: “Bây giờ cô không còn hận nàng ta nữa đúng không?”
Từ Thụ nói: “Cãi xong chúng ta đều hối hận. Chúng ta đều muốn giúp đại tỷ, cùng tỷ ấy chống lại Vũ Trụ Kiếp, nhưng thực lực của chúng ta không đủ, vì thế ba tỷ muội chúng ta bắt đầu điên cuồng tu luyện…”
Nói đến đây, nàng ta ngửa đầu nhìn trời, khẽ nói: “Nhưng dù
Diệp Quân không vui nói: “Vậy nên các cô mới có ý đồ với ta?”
Từ Thụ quay đầu nhìn Diệp Quân, cười ngọt ngào đáp: “Đúng!”
Rất thẳng thắn!
Diệp Quân im lặng, vẻ mặt khá khó coi.
Từ Thụ cười: “Khi đó chúng ta là kẻ thù, hãm hại ngươi chẳng phải chuyện rất bình thường sao?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Bây giờ chúng ta cũng vẫn là kẻ thù!”
Từ Thụ chợt nắm tay Diệp Quân: “Nhìn ta đi”.
Diệp Quân quay đầu nhìn Từ Thụ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế đến ngạt thở trước mặt, tim hắn đột ngột đập nhanh, hắn vừa mới quay đầu thì bị Từ Thụ ngăn lại, hai người kề sát nhau, lúc này đều có thể ngửi thấy hơi thở của nhau.
Diệp Quân run rẩy hỏi: “Cô… làm gì vậy?”
Từ Thụ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta ngủ với ngươi, ngươi rất thiệt thòi à?”
Diệp Quân nghẹn họng.
Từ Thụ lại nói: “Ta nhớ khi đó ta không hề ép buộc ngươi, ngươi còn rất chủ động nữa!”
Nói rồi mặt nàng ta hơi đỏ lên.
Diệp Quân khẽ thở dài: “Từ Thụ cô nương, Diệp Quân ta không phải người được lợi là sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngủ với cô đúng là ta không thiệt, nhưng ta không thích như vậy, bởi vì cô ngủ với ta là vì toan tính…”
Từ Thụ đột nhiên hỏi: “Ta toan tính ngươi điều gì?”