Trên tàu sao, Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn không gian trước mặt, vẫn còn hơi ngơ ngác!
Cho hẳn một chiếc tàu vũ trụ luôn sao?
Hào phóng quá!
Hào phóng đến nỗi hắn cảm thấy như mình đang mơ!
Lúc này, Tịch Huyền bỗng cười nói: "Không phải cô nương kia đã nhìn trúng ngươi, muốn ngươi tới ở rể rồi đấy chứ?”
Nghe thế, Diệp Quân lắc đầu cười: "E là không thể!"
Tịch Huyền cười hỏi: "Sao ngươi lại thấy không thể?"
Diệp Quân lắc đầu cười khổ: "Tịch Huyền cô nương, cô đừng lấy ta ra làm trò đùa nữa!"
Nhìn trúng mình?
Cô gái kia trông cũng không giống một người mê trai.
Nhưng hắn cũng không hiểu.
Hắn không quen biết đối phương, sao đối phương lại giúp mình?
Phải biết rằng một chiếc tàu vũ trụ có giá trị không nhỏ đâu!
Tịch Huyền suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta cảm thấy ngươi cũng không cần phải hiểu được dụng ý của cô nương ấy làm gì, có lẽ cô ấy chỉ đơn thuần là ghét những hành động của nhà họ An và thư viện mà thôi, thế nên mới giúp ngươi".
Diệp Quân lắc đầu cười: "Thôi được!"
Nói rồi, hắn nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay, hắn đành ghi tạc ơn nghĩa này trong lòng! Sau này nếu có cơ hội sẽ báo đáp sau!
Một lát sau, hai người đổi sang đi tàu vũ trụ!
Sau khi đổi thành tàu vũ trụ, tốc độ của hai người nhanh hơn hẳn, nhưng Diệp Quân lại thấy hơi đau lòng!
Tốc độ tăng nhanh đồng nghĩa là tiêu hao kim tinh nhiều hơn!
Tàu sao trước đó, một canh giờ tiêu tốn của hắn gần một vạn kim tinh, tàu vũ trụ này thì càng quá quắt hơn, một canh giờ tốn mất năm vạn kim tinh!
Đúng là đang đốt tiền mà!
Nhưng cũng may, trước đây giết khá nhiều người, thu hoạch được rất nhiều kim tinh, nếu không hắn còn chưa tới được Thanh Châu thì đã rỗng túi rồi!
Tịch Huyền bỗng nói: "Bây giờ, có lẽ chưa tới mười ngày nữa là chúng ta sẽ đến Thanh Châu, cũng có nghĩa là cơ hội cho những kẻ đang âm thầm theo dõi chúng ta ra tay đã không còn nhiều nữa rồi!"
Nói rồi, cô ấy nhìn Diệp Quân: "Chắc là bọn chúng sắp hành động rồi!"
Diệp Quân nhìn ra phía xa, bầu trời rất đẹp, rất yên tĩnh, nhưng hắn có thể cảm nhận được sâu thẳm trong tinh không có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình!
Đám người này đều tới để giết hắn!
Bây giờ có lẽ chúng đang đợi, đợi xem ai là người sẽ ra tay với hắn trước.
Nghĩ vậy, Diệp Quân bỗng ngự kiếm bay đi, xuất hiện cách đó một trăm trượng!
Nhìn thấy cảnh này, Tịch Huyền ngẩn người, hắn định làm gì vậy?
Diệp Quân nhìn xung quanh, cười lớn: "Các vị đều tới đây để lấy mạng Diệp Quân ta, nếu đã tới rồi, hà tất phải ẩn nấp trong bóng tối làm gì?"
Nói rồi, tay phải hắn khẽ sờ cổ mình, cười nói: "Cái đầu của ta đáng giá ba đạo số mệnh đại đạo cơ đấy, các ngươi còn không mau tới lấy?"
Diệp Quân cầm kiếm đứng giữa không trung, vạt áo bào bay phần phật trong kiếm ý.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, nở nụ cười nhẹ.
Cô ấy nhìn ra được, tên này thích chủ động, không thích bị động!
Nghĩ đến đây, mặt Tịch Huyền bỗng đỏ như gấc, thật là,