Chương 1849
Diệp Quân buông bát đũa xuống, nghiêm túc nói: “Vậy thì tôi không phản kháng, tùy bọn họ bắt nạt”.
Mộc Uyển Du sửng sốt, sau đó trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Anh đúng là xấu xa”.
Tô Tử lắc đầu khẽ cười.
Dùng cơm xong rồi, Mộc Uyển Du dọn dẹp chén đũa: “Tôi đi rửa chén”.
Diệp Quân cười: “Để tôi phụ”.
Nói rồi đứng dậy đi theo.
Mộc Uyển Du: “Không cần đâu”.
Diệp Quân: “Có sao đâu mà”.
Mộc Uyển Du nhìn hắn, khẽ cười mỉm chi.
Tô Tử lại quan sát với vẻ tò mò, tự hỏi thanh niên này rốt cuộc là kiểu người thế nào.
Lúc bình thường thì ôn hòa, nhã nhặn, lễ độ như quân tử.
Khi nổi giận thì khiến người khác phải sợ.
Cô ấy vẫn còn nhớ khoảnh khắc Diệp Quân nổi cơn lôi đình ở nhà họ Tô, cô đã cảm nhận được sát ý như thế nào.
Nếu hôm ấy không ra tay ngăn cản, có lẽ hắn đã ra tay giết người thật!
Tô Tử nhìn thanh niên đang rửa chén phía xa, khóe môi gợi lên nụ cười. Cô ấy không rõ hắn là ai, nhưng chắc chắn là người tốt.
Đêm buông xuống.
Diệp Quân nằm trên ghế sô pha, vận chuyển tâm pháp Vũ Trụ. Linh khí tuy rất ít nhưng có còn hơn không.
Hấp thu đến nửa đêm, đan điền của hắn mới tích được lượng huyền khí bằng hạt đậu, chỉ đủ để tung ra một tia kiếm khí mà thôi.
Tuy hắn vẫn có
Đúng lúc này, tiếng ẩu đả truyền tới từ lầu dưới khiến hắn mở bừng mắt.
Đến rồi!
Diệp Quân nheo mắt lại.
Tô Tử ra ngoài, nhà họ Tô đương nhiên phải phái bảo tiêu đi theo.
Cô ấy cũng nghe được âm thanh mà đi ra ngoài trong bộ đồ ngủ.
Thấy Tô Tử nhanh chóng đi đến bên mình, Diệp Quân ngóng mắt nhìn ra ngoài cửa, chợt nghe tiếng bước chân vang lên.
Tô Tử biến sắc, không nhịn được mà tóm lấy tay hắn.
Diệp Quân khoác tấm chăn bên cạnh lên người cô: “Trời lạnh, coi chừng cảm”.
Tô Tử sửng sốt, nhìn sang hắn với một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Diệp Quân lại dặn dò: “Đừng ra ngoài”.
Thấy hắn nhấc chân muốn đi, cô gái níu tay lại: “Cẩn thận!”
Diệp Quân cười cười, nhặt lấy một nắm đũa trên bàn ăn rồi đi tới cửa. Một khắc sau, hắn giật mạnh cửa, lao ra ngoài.
“Á!”
Một tiếng hét thảm vang lên bên ngoài.