Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1875


trước sau

 

Chương 1875

Diệp Quân bước tới bên cửa sổ, xòe bàn tay, một chiếc đũa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, sau khi hấp thu hai viên linh thạch hạ đẳng, huyền khí trong cơ thể hắn đã có thể phát động ba luồng kiếm khí.

Nhưng khi hắn thử vận hành Chân thụ và cây thần tự nhiên trong cơ thể thì vẫn thất bại như trước.

Lực phong ấn thần bí nọ vẫn còn.

Về phần thực lực hiện nay của mình, hắn cũng không tính được, bởi cho tới nay, hắn chưa gặp được bất kì cường giả cấp cao nào.

Đương nhiên, với hắn mà nói, chuyện đó cũng không quá quan trọng.

Tại nơi này, thực lực càng mạnh sẽ bị áp chế càng ác liệt, bởi vậy, hoàn toàn không có khả năng xuất hiện một cường giả cao hơn hắn mười bậc.

Liệu đây có phải là phong ấn do cha và cô cô lập ra?

Trong đầu Diệp Quân đột nhiên dâng lên một ý tưởng như vậy. Bởi nếu nhìn vào tình hình hiện tại, ở hệ Ngân Hà có thể áp chế Diệp Quân hắn cũng chỉ có cô cô váy trắng và cha, hoặc Chân Thần, thêm cả chủ nhân bút Đại Đạo nữa.

Nhưng chủ nhân bút Đại Đạo thì không nhiều khả năng lắm, vì ông ta cũng đang bị trấn áp.

Chân Thần?

Không phải không có khả năng.

Song, hắn luôn cảm thấy có thể là cha!

Lý do?

Không có lý do.

Trực giác bảo thế.

Khi Diệp Quân còn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng Mộc Uyển Du chợt bật mở, Diệp Quân quay đầu lại nhìn, khi vừa thấy cô ấy, mắt hắn như sáng bừng lên.

Mộc Uyển Du đã thay một bộ váy dài màu tím nhạt, rất kín đáo, chỉ để lộ đôi tay và khoảng xương quai xanh, váy dài đến gối, cẳng chân thon thả trắng nõn như bạch ngọc

dưới làn váy trông đẹp không bút nào tả xiết.

Khác với phong cách lạnh lùng lại gợi cảm của Tô Tử, Mộc Uyển Du thuộc về kiểu thiếu nữ thanh tú điềm đạm, đoan trang e thẹn lại mềm mại mơn mởn.

Bắt gặp ánh mắt của Diệp Quân, Mộc Uyển Du thoáng đỏ mặt, khẽ hỏi: “Trông đẹp không?”

Nói xong, cô ấy vô thức nắm chặt tay, dường như khá căng thẳng.

Diệp Quân mỉm cười, đáp: “Tôi đã đọc nghìn vạn quyển sách, nhưng lúc này, dù đã vắt óc nghĩ cũng không thể tìm được từ ngữ nào hình dung ra vẻ đẹp của cô, tôi ngẫm lại, chợt hiểu rằng không phải do tôi đọc ít sách quá mà do ngôn từ của loài người đều không thể miêu tả vẻ xinh đẹp của cô”.

Mộc Uyển Du hơi ngẩn ra, gò má càng ửng hồng, cô ấy liếc xéo Diệp Quân một cái: “Đâu có được khoa trương như anh nói chứ…”

Nói là nói thế nhưng trong lòng cô ấy đang khấp khởi mừng vui, mặt mày cũng tràn ngập ý cười.

Diệp Quân chợt cười khổ: “Hôm nay tôi xong đời rồi”.

Mộc Uyển Du thắc mắc: “Vì sao?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Cô xinh đẹp như thế, chẳng phải sẽ khiến tôi bị đám người theo đuổi cô đối phó đến chết sao?”

Mộc Uyển Du dịu dàng cười: “Vậy anh có sợ không?”

Diệp Quân thoải mái nói: “Trừ cha với ông nội, tôi chưa từng sợ ai! À quên… cả cô tôi nữa”.

Mộc Uyển Du trừng mắt với hắn một cái: “Họ hung dữ lắm sao?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện