Chương 1879
Mộc Uyển Du nhìn hắn: “Là anh giết, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu.
Tuy đã đoán được nhưng khi nghe chính Diệp Quân thừa nhận, Mộc Uyển Du vẫn vô thức run lên.
Thật sự do anh giết!
Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân: “Vì sao?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Kịp thời ngăn chặn tổn hại”.
Mộc Uyển Du run run hỏi: “Chỉ vì anh ta thích tôi, cho nên, anh giết anh ta?”
Diệp Quân chỉ lẳng lặng nhìn Mộc Uyển Du.
Mộc Uyển Du lại nói, giọng run rẩy không ngừng: “Nhưng… tôi đã từ chối anh ta mà! Anh… Sao anh có thể lạm sát người vô tội?”
Diệp Quân suy nghĩ chốc lát rồi khẽ thở dài, buông tay Mộc Uyển Du ra: “Mộc cô nương, thời gian qua cảm ơn cô đã chăm sóc tôi, chúc cô bình an khỏe mạnh”.
Nói xong, hắn quay lưng rời đi.
Không giải thích nửa lời.
Bởi vì hắn không cách nào giải thích được.
Nếu Mộc Uyển Du hỏi nguyên do, tất nhiên hắn sẽ trình bày rõ ràng, nhưng Mộc Uyển Du không hỏi mà trực tiếp chỉ trích hắn.
Trong tình huống như thế, bất kì lời giải thích nào đều rất yếu ớt và vô dụng.
Nhìn theo Diệp Quân rời đi, Mộc Uyển Du sững sờ, cô ấy chợt có cảm giác, mình vừa mất đi một thứ gì đó.
Diệp Quân đi thẳng ra cổng học viện, lên xe của thư kí.
Hắn không trách Mộc Uyển Du, bởi hai người bọn họ không thuộc về cùng một thế giới, quan niệm và thói quen hành xử bất đồng, đây cũng là lẽ thường.
Thế giới của hắn không cho phép nhân từ với kẻ địch.
Khi Mộc Uyển Du chạy ra đến cổng trường, Diệp Quân đã biến mất.
Mộc Uyển Du ngơ ngác nhìn về nơi xa, tự đáy
Đúng lúc này, một cô gái cùng một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện sau lưng Mộc Uyển Du. Cô gái kia mặc bộ đồng phục bó sát người, tóc dài xõa ngang vai, mặt mũi thanh thoát lạnh nhạt, nhan sắc tuyệt đối không thua kém Mộc Uyển Du, chỉ khác về thần thái phong cách.
Cô gái ấy lạnh như một tảng băng, hơn nữa, trên người còn tản ra một luồng sát ý khiến người ta sợ hãi.
Người đàn ông trung niên đứng cạnh cô ấy là một người cao lớn, hình thể rắn chắc đầy cơ bắp, cho người ta cảm giác một quyền có thể đánh chết hổ, cực kì mạnh mẽ.
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Mộc Uyển Du, lấy ra một tờ giấy chứng nhận rồi nói: “Cô Mộc, chúng tôi là người của Long Tổ, muốn nói chuyện với cô một lát”.
Mộc Uyển Du nghi hoặc nhìn họ.
Lát sau, Mộc Uyển Du đã bị hai người nọ đưa vào một gian phòng trống trong trường. Cô gái kia ngồi xuống liền đẩy một chiếc điện thoại đến trước mặt Mộc Uyển Du.
Mộc Uyển Du thắc mắc: “Đây là?”
Cô gái nọ không nói gì.
Người đàn ông trung niên giải thích: “Cô Mộc, đây là điện thoại của Hứa Tân”.
Mộc Uyển Du nhíu mày: “Điện thoại của Hứa Tân?”