Chương 1903
Ông ta nhìn Diệp Quân, rồi lại nói: “Về phần vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ, ta không biết chính xác rốt cuộc chúng đã tồn tại bao nhiêu tỷ năm, nhưng ta nghĩ ít nhất cũng đã có hàng trăm tỷ năm. Ta từng đi vào đường hầm thời không Tuế Nguyệt, thời không ngược dòng, muốn quay lại những mốc lịch sử chưa từng được biết đó, nhưng… thất bại”.
Thất bại!
Diệp Quân ngạc nhiên: “Thất bại sao?”
Người đàn ông gật đầu: “Ta ngược dòng đến năm mươi tỷ năm trước thì bị một nguồn sức mạnh bí ẩn cản lại, không thể ngược dòng thời không được nữa”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Sức mạnh gì thế?”
Người đàn ông lắc đầu: “Một loại sức mạnh ta chưa từng nhìn thấy, ta đã từng đánh với nó nhưng sức mạnh của đối phương rất đặc biệt”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối, theo lý thì chúng đã là quá khứ, là lịch sử, chẳng phải nên biến mất rồi sao?”
Người đàn ông gật đầu: “Bình thường là thế nhưng có vài sự tồn tại đặc biệt, họ có thể làm cho bản thân tồn tại mãi theo một vài cách”.
Diệp Quân nhíu chặt mày, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Người đàn ông nhìn lên bầu trời, khẽ nói: “Vũ trụ bao la mênh mông, sức người khó có thể hiểu được, tuy nhiên đến lúc đó cậu có thể hỏi cô cô của cậu. Với thực lực của bà ấy, bà ấy có thể ngược dòng thời không về đến lúc ban sơ của vũ trụ. Ông nội và đại bá của cậu cũng có thể làm được, họ đã đang làm như thế”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Ông nội và đại bá ta đang ngược dòng thời không, đi về quá khứ sao?”
Người đàn ông gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nói: “Thảo nào…”
Như nghĩ đến gì đó, hắn lại hỏi: “Tiền bồi, chúng
Người đàn ông gật đầu: “Được, nhưng cùng lắm là họ chỉ có thể xuyên đến hiện tại của chúng ta”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Người đàn ông cười nói: “Vì hiện tại của chúng ta là điểm cuối của thời gian, đi về sau nữa là thời gian chưa xảy ra, là thời gian chưa được biết đến, có rất nhiều mặt, muốn cưỡng ép thăm dò đến tương lai. Hơn nữa biết chính xác một mặt chân thật của tương lai thì hiện tại cũng chỉ có vài người có thể làm được, nhưng mọi người sẽ không làm chuyện này”.
Diệp Quân hỏi: “Vài người nào?”
Người đàn ông nói: “Cha, ông nội, đại ca, cô cô của cậu…”
Ông ta lại nói: “Chết tiệt!”
Mẹ kiếp, đều là cái nhà khốn nạn này.
Diệp Quân: “…”
Người đàn ông nhìn Diệp Quân, lại nói: “Hai người còn lại là Chân Thần và ta”.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Thế tại sao các người không làm nữa?”
Người đàn ông bỗng nói: “Ta muốn hỏi cậu một câu, nếu người ở ngôi sao xanh này có thể biết chính xác thời điểm mình sẽ chết, cậu nghĩ bọn họ sẽ như thế nào?”
Diệp Quân sửng sốt.
Nếu biết mình sẽ chết vào lúc nào thì sẽ thế nào?
Những cái khác không biết nhưng chắc chắn sẽ loạn, sẽ cảm thấy những gì mình đang làm hiện tại đều không còn ý nghĩa.