Chương 1912
Lúc này, tất cả mọi người trong bàn bao gồm cả hai người Cố Vân Mạn đều đứng dậy, mãi đến khi Hiên Viên Lăng ngồi xuống, mọi người mới ngồi nhưng đều rất căng thẳng lo lắng, không ai dám lên tiếng chào hỏi.
Cách biệt quá lớn.
Không thể nào chào hỏi.
Cố Vân Mạn nhìn Hiên Viên Lăng, cũng cảm thấy tò mò, sao gia tộc Hiên Viên lại quen biết với nhà họ Tô?
Hơn nữa gia tộc Hiên Viên này còn rất nể mặt nhà họ Tô, phải biết rằng dù là ở Yến Kinh thì nhà họ Hiên Viên cũng rất ít khi nể mặt người khác.
Cố Vân Mạn cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Hiện giờ cô cháu gái xăm trổ ở bên cạnh cô ta lại yên tĩnh hơn nhiều, cũng không dám nói gì.
Sau khi ngồi xuống, Hiên Viên Lăng cứ nhìn xung quanh như đang tìm ai đó.
Đúng lúc này, một người đàn ông bỗng bước vào từ bên ngoài cổng, nhìn thấy người đàn ông này, Tô Tử nhíu mày.
Vài người ở đó lại bật cười.
Người đến là Vương Nhạc của nhà họ Vương, mà chuyện Vương Nhạc theo đuổi Tô Tử cũng chẳng phải là bí mật gì.
Nhà họ Vương cũng xem như có thế lực ở thành phố Bạch Vân, nếu kết thân với nhà họ Tô thì cũng xem là hai thế lực mạnh liên hợp với nhau, thế nên rất nhiều người đều mong chờ mối quan hệ của hai người.
Hôm nay Vương Nhạc mặc một bộ đồ vest màu đen, thật ra tướng mạo gã cũng chẳng khó coi nhưng hơi phát tướng nên vẻ đẹp của gã
Vương Nhạc sải bước đến trước mặt Tô Tử, sau đó lấy một chiếc hộp tinh xảo ra, cười nói: “Tô Tử, sinh nhật…”
Lúc này Tô Tử bỗng chạy về phía đằng xa.
Thấy thế mọi người đều sửng sốt.
Vẻ mặt Vương Nhạc cứng đờ.
Còn Hiên Viên Lăng đứng bật dậy, cô ấy nhìn ra cổng, có một người đàn ông đang đứng đó.
Người đến chính là Diệp Quân.
Cố Vân Mạn ở bên cạnh Hiên Viên Lăng nhìn cô ấy, sau đó lại nhìn Diệp Quân suy tư.
Ánh mắt cô gái xăm trổ bên cạnh Cố Vân Mạn lộ ra vẻ sợ hãi khi nhìn thấy Diệp Quân.
Lúc này một cô gái ở trong bàn khác cũng đứng lên.
Người này là Mộc Uyển Du.
Hôm nay là sinh nhật của Tô Tử, dĩ nhiên cô ấy phải đến, còn đến từ rất sớm.
Lúc nhìn thấy Diệp Quân, Mộc Uyển Du lập tức trở nên căng thẳng.
Tô Tử chạy đến trước mặt Diệp Quân dưới ánh nhìn của mọi người, cô ấy mỉm cười: “Anh đến rồi”.
Diệp Quân gật đầu, cười nói: “Ừ”.
Hắn nhìn xung quanh, sau đó nói: “Nhiều người thế”.
Tô Tử hơi bất lực: “Ông nội nhất quyết tổ chức cho tôi, hết cách rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Cũng được”.