Chương 1941
Hiên Viên Lăng trầm mặc hồi lâu rồi bảo: “Vậy chỉ có thể đến trụ sở chính của câu lạc bộ Vô Biên thôi”.
Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Nhà Hiên Viên có thể đến đó không?”
Hiên Viên Lăng gật đầu: “Có”.
Diệp Quân gật đầu: “Đến lúc đó sẽ phiền phức đấy”.
Hiên Viên Lăng cười bảo: “Chuyện nhỏ thôi”.
Diệp Quân hỏi: “Cầu vượt Yến Kinh ở đâu?”
Hiên Viên Lăng trầm giọng: “Anh Diệp, Yến Kinh có rất nhiều cầu vượt, có thể nói cụ thể hơn không?”
Diệp Quân nói: “Cô đã đọc cuốn sách ‘Dục Hải Tình Mê’ chưa?”
Hiên Viên Lăng hơi sửng sốt, sau đó mặt đỏ lên, vội lắc đầu: “Chưa… Chưa…”
Nhìn vẻ mặt của Hiên Viên Lăng, Diệp Quân cười khổ: “Cô Lăng, tôi muốn tìm người bán cuốn sách này”.
Hiên Viên Lăng nói nhỏ: “Vậy tôi biết anh đang nói tới cầu vượt nào rồi”.
Diệp Quân vội nói: “Đưa tôi tới đó đi!”
Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Chỉ có thể đến đó vào buổi tối”.
Diệp Quân hỏi: “Buổi tối người đó mới xuất hiện à?”
Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân im lặng hồi lâu rồi bảo: “Vậy thì buổi tối đến đó”.
Từ Thụ và Từ Nhu đến hệ Ngân Hà để tìm Chân Thần, chỉ cần tìm được Chân Thần thì chắc chắn sẽ tìm được hai cô ấy.
Từ Thụ!
Diệp Quân thở dài trong lòng, cô gái này…
Hiên Viên Lăng nói: “Anh Diệp, vậy buổi tối tôi sẽ đến tìm anh, anh nghỉ ngơi đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hiên Viên Lăng xoay người rời đi.
Sau khi Diệp Quân về phòng thì Tô Tử đã ngủ, hắn đi tới bên giường
Tu hành!
Sau khi đến Yến Kinh, hắn phát hiện linh khí ở đây nhiều hơn thành phố Bạch Vân không ít, tuy vẫn không thể so sánh với vũ trụ Quan Huyên, nhưng đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Hắn cũng không biết pháp tắc muốn áp chế tu vi của hắn đến lúc nào, dù sao ở đây hắn cũng nên tích trữ nhiều huyền khí một chút.
Nơi này cũng không an toàn.
Hôm qua suýt chút nữa hắn đã chết trong tay người của mình!
Sau khi sử dụng Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, linh khí đất trời tập trung về phía Diệp Quân càng lúc càng nhiều.
Ở một nơi nào đó trong tinh không, một người đàn ông trung niên lặng lẽ đứng đó, phía sau ông ta có ba người, lần lượt là một người phụ nữ mặc đạo bào, một ông già lưng gù, còn có một người đàn ông mặc áo bào đen tỏa ra sát khí nồng nặc.
Mà người đàn ông trung niên đứng đầu chính là Vĩnh Sinh Đại Đế.
Phía trước mặt nhóm Vĩnh Sinh Đại Đế chừng mấy vạn trượng là một khoảng phế tích vô tận.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn vùng phế tích ấy: “U Thần, chẳng lẽ ngươi thật sự cam lòng đời đời kiếp kiếp ẩn núp ở vũ trụ hoang tàn đổ nát này?”