Chương 2028
Khi hai người xuất hiện lại một lần nữa, chân đã đứng trên một cánh đồng hoang vu, nhìn quanh chỉ thấy bát ngát vô biên, không khí khô nóng, nhiệt độ cực cao.
Nơi này là nơi nào?
Diệp Quân nhăn mày.
Hiên Viên Lăng đột nhiên kinh hãi kêu lên: “Đây là chiến trường Hỏa Tinh trong lời đồn!”
Diệp Quân nhíu mày: “Chiến trường Hỏa Tinh?”
Hiên Viên Lăng gật đầu, mặt đầy khiếp sợ, cô ấy đang định nói thêm điều gì, bỗng lại sửng sốt, chỉ về hư không xa xa, run run nói: “Anh xem!”
Diệp Quân nhìn về phía đó, trên hư không đang có một rừng cường giả nhân loại đang đứng.
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên, thân mặc bộ chiến giác màu vàng kim, tay cầm thanh kiếm vàng, thần sắc uy nghiêm trang trọng, trông hệt một vị thiên thần, toàn thân tản ra một loại hơi thở trang nghiêm và thần thánh khủng khiếp.
Hiên Viên Lăng nhìn thanh kiếm vàng trong tay người đàn ông trung niên kia, run giọng: “Đó là… tổ tiên…”
Tổ tiên!
Hiên Viên Lăng nói đến đó, chân vô thức tiến lên, nhưng Diệp Quân đã nhanh tay kéo lại: “Cái cô thấy chỉ là ảo ảnh thôi”.
Ảo ảnh!
Hiên Viên Lăng ngây người.
Diệp Quân nhìn về phía người đàn ông trung niên cầm thanh kiếm vàng, dưới thân ông ta còn có một con rồng. Con rồng này thân thể to lớn, có hai móng vuốt, lưng mọc hai cánh, trên cánh còn có hoa văn Ứng Long.
Con rồng khổng lồ nằm trước mặt người đàn ông kia, ánh mắt nó vẫn nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trong hư không sâu thẳm, trong con mắt tràn đầy hung ác.
Bên phải người đàn ông này, cách ông ta vài trượng, có một người đàn ông với vóc dáng cao lớn vạm vỡ, mặt mũi hung hãn, tay trái
Nhìn thấy người đàn ông này, Hiên Viên Lăng run rẩy thốt lên: “Tổ tiên Xi tộc…”
Sau lưng ông ta, cách một quãng không xa còn có bốn yêu thú có hình thể khổng lồ, bốn con yêu thú này có diện mạo dữ dằn, ánh mắt hung hãn, toàn thân tản ra một hơi thở hung ác khủng bố, như chực chờ cắn chết đối phương, trông vô cùng kinh khủng.
Ánh mắt Diệp Quân rơi vào bốn con yêu thú này, sắc mặt căng thẳng tột cùng, bởi hơi thở hung ác phát ra từ bốn con yêu thú đó vô cùng khủng bố, gần tiếp cận với Nhị Nha.
Diệp Quân nổi cơn tò mò: “Lăng cô nương, bốn con yêu thú này là gì?”
Hiên Viên Lăng cũng nhìn chằm chằm bốn con yêu thú: “Bốn hung thú mạnh nhất thượng cổ, Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột…”
Bốn hung thú của thượng cổ?
Diệp Quân nhăn mày, ánh mắt lại dời ra phía sau bốn yêu thú, nơi đó còn có tám mươi người, những người này đều mang vẻ mặt hung hãn, hơi thở hùng hồn vô cùng.
Bên phía đối diện cũng có một đám người, người cầm đầu vận bộ áo bào vải thô, tay cầm một thần đỉnh màu đồng xanh.
Hiên Viên Lăng cũng dời mắt nhìn sang người đàn ông trung niên vận áo vải, nói khẽ: “Đó là tổ tiên của nhà họ Viêm… Chỉ tiếc, nhà họ Viêm nay đã…”