Chương 2032
Hiên Viên Lăng đang muốn nói gì, Hiên Viên Kỳ cùng những người khác trong gia tộc cũng đã tới tầng thứ chín. Thấy được thanh kiếm trong tay Diệp Quân, sắc mặt bọn họ đều trở nên hết sức nặng nề.
Hiên Viên Kỳ bước tới trước mặt Diệp Quân và Hiên Viên Lăng, đang định hỏi gì đó, Hiên Viên Lăng đã nói: “Trước cứ để anh ấy chữa thương xong đã”.
Hiên Viên Kỳ do dự giây lát rồi gật đầu: “Cũng phải”.
Nói đoạn, ông ta cùng đám người kia rời khỏi tháp.
Hiên Viên Lăng lấy ra hai viên Khí Lực Đan đưa cho Diệp Quân dùng. Nuốt Khí Lực Đan, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, bắt đầu hấp thu linh khí trong trời đất.
Hiện giờ hắn đã bị thương rất nặng, chỉ dựa vào Khí Lực Đan thì không thể đủ, cần tự hấp thu một chút linh khí mới được.
Hiên Viên Lăng vẫn ôm lấy Diệp Quân, ánh mắt nhìn hắn vô cùng phức tạp.
Thực ra, chính cô ấy cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Cảnh tượng vừa rồi khiến cô ấy hiểu được một điều, thân phận của người đàn ông trước mắt đây tuyệt đối không bình thường.
Rốt cuộc anh là ai?
Hiên Viên Lăng khẽ lắc đầu, lòng tràn đầy nghi hoặc và buồn bực.
Cô ấy cứ ôm Diệp Quân như vậy trong suốt quá trình hắn chữa thương, đến tận tối, sắc mặt Diệp Quân mới khá lên đôi chút.
Diệp Quân chậm rãi mở mắt, Hiên Viên Lăng nhẹ nhàng hỏi: “Tỉnh rồi?”
Diệp Quân gật đầu.
Hiên Viên Lăng bèn hỏi: “Không sao chứ?”
Diệp Quân cười khổ: “Vẫn còn rất yếu, nhưng đã không còn gì đáng ngại”.
Nói đoạn, hắn đứng lên.
Hiên Viên Lăng cũng định đứng lên theo, nhưng vừa động đậy đã nhíu mày thật sâu, cô ấy giữ nguyên tư thế ôm Diệp
Thấy thế, Diệp Quân bèn cúi người bế cô ấy lên, xuống tầng rời khỏi tháp.
Hiên Viên Lăng chỉ liếc nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Ra khỏi tháp, hai người chạm mặt với đám người Hiên Viên Kỳ vẫn đang chờ ở đó. Hiên Viên Kỳ cùng những người khác đều nhìn họ bằng ánh mắt đầy nghi hoặc và tò mò.
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Thưa bác, hay là thế này, để ngày mai Lăng cô nương sẽ kể lại mọi việc cho mọi người nghe nhé”.
Hiên Viên Kỳ liếc nhìn Hiên Viên Lăng, gật đầu: “Được”.
Dứt lời, ông ta dẫn đám người quanh đó rời khỏi nơi này.
Diệp Quân bế Hiên Viên Lăng về phòng, nhẹ nhàng đặt cô ấy lên giường rồi hỏi: “Chân đã đỡ chưa?”
Hiên Viên Lăng gật đầu.
Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng, nhẹ nhàng nói: “Tôi rất xin lỗi về chuyện tối qua, cô đừng giận được không?”
Hiên Viên Lăng chỉ lặng lẽ nhìn Diệp Quân, rồi bất chợt, nước mắt cô ấy chảy dài.
Theo bản năng, Diệp Quân vươn tay tính lau nước mắt cho cô ấy, nhưng lại nhận ra cô ấy đang đeo khăn che mặt, vì thế, hắn định gỡ tấm khăn xuống, nhưng nửa chừng, tay hắn dừng giữa không trung như thể vừa nghĩ tới điều gì: “Khăn che mặt này có phải có tác dụng đặc biệt gì không?”