2
Chương 2042
Từ Chân nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Thực lực hiện nay của cậu thực ra cũng khá, nhưng nếu để chống lại đám Nghịch Lưu Giả này thì chỉ có khả năng bị treo lên mà đánh không thể chống trả thôi”.
Diệp Quân cũng thở dài khe khẽ: “Ta còn tưởng đối thủ của ta cùng lắm chỉ có Vĩnh Sinh Đại Đế, nhưng đến giờ, Vĩnh Sinh Đại Đế còn chưa giải quyết được, lại thấy mọc ra đám Nghịch Lưu Giả này…”
Nói đến đó, hắn lắc đầu: “Ta đang hoài nghi mình bị chủ nhân bút Đại Đạo chơi khăm”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Từ Chân cười bảo: “Ông ta không ghim cậu đâu, cục diện hiện nay của cậu là do thân phận của cậu gây nên thôi”.
Diệp Quân sửa: “Là lập trường”.
Từ Chân gật đầu: “Lập trường của cậu quyết định cậu sẽ thành kẻ địch với ai”.
Diệp Quân trầm mặc.
Từ Chân lại nói: “Ta sắp phải đi, nhưng còn có rất nhiều chuyện chưa hoàn toàn yên tâm”.
Diệp Quân nhìn cô ta, Từ Chân cười nói: “Chính là ba đứa nhỏ kia, trong đó, làm ta không yên tâm nhất chính là Từ Nhu, muội ấy hay nghĩ nhiều, lời của ta, muội ấy cũng chỉ biết nghe có chọn lọc, ta sợ ta đi rồi, muội ấy lại gây ra những chuyện không hay”.
Diệp Quân chau mày: “Chân tỷ, chẳng lẽ tỷ định hi sinh bản thân trấn áp Vũ Trụ Kiếp đấy à?”
Từ Chân chớp mắt nhìn hắn: “Cậu thấy sao?”
Diệp Quân nhìn Từ Chân, một lúc sau, hắn nghiêm túc đáp: “Bất kể thế nào, ta hi vọng tỷ có thể an lành”.
Từ Chân mỉm cười không nói, chỉ cần bình rượu cụng vào bình của Diệp Quân một cái rồi ngửa cổ uống
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Chân tỷ, tu vi của tỷ chẳng phải đã bị phong ấn sao?”
Từ Chân vội gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân hỏi: “Vậy vì sao tỷ uống nhiều thế mà không say?”
Từ Chân nghiêm túc đáp: “Tửu lượng của ta rất khá”.
Diệp Quân cười hỏi: “Tỷ từng uống say bao giờ chưa?”
Từ Chân chỉ chớp chớp mắt, không nói.
Diệp Quân lại cười: “Tỷ có thể thử uống say một lần, cái cảm giác đó thực ra cũng rất được”.
Từ Chân ngạc nhiên: “Thật à?”
Diệp Quân gật đầu: “Thật”.
Từ Chân suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thử xem”.
Nói đoạn, cô ta cầm bình rượu lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Diệp Quân cười cười, cũng uống một ngụm, rượu này mặc dù uống vào hơi ngấm men, nhưng sau khi ngấm men lại có cảm giác khá được, cái gì cũng dám nói.
Từ Chân ngồi bên cửa sổ, vừa ăn vừa uống vừa trò chuyện, không bao lâu sau, Diệp Quân bắt đầu thấy choáng váng. Mà Từ Chân vì không dùng sức mạnh áp chế nên uống một hồi, mặt cô ta cũng đỏ bừng lên, trông có vẻ đã ngấm men say.
Sau khi ngấm cồn, nội dung trò chuyện của hai người cũng càng ngày càng không kiêng dè gì.
Có đôi khi, người ta cũng cần say một lần trong đời.
Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Chân tỷ, hỏi tỷ câu này”.