Chương 2103
Diệp Quân nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, khẽ nói: “Ngủ đi”.
Từ Chân thì thào: “Ta cố ý mê hoặc cậu, sau đó… lại không cho cậu, cậu thực sự không tức giận sao?”
Diệp Quân lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Ta thích tỷ không phải là bởi muốn làm chuyện đó cùng tỷ, ta thích tỷ là thích cảm giác ở bên tỷ, giống như bây giờ, ôm như thế này thôi ta cũng thấy rất hạnh phúc”.
Nghe Diệp Quân nói thế, Từ Chân nhoẻn cười ngọt ngào, đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua, cô ta vươn tay chậm rãi ôm Diệp Quân, dịu dàng nói: “Ta cũng thích loại cảm giác này”.
Diệp Quân bỗng hỏi: “Chân tỷ, thọ mệnh của tỷ là vĩnh viễn sao?”
Từ Chân mỉm cười: “Sao lại đột nhiên hỏi tới cái này?”
Diệp Quân khẽ thở dài: “Ta sợ”.
Từ Chân không hiểu: “Sợ?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta sợ chết”.
Nói đoạn, hắn ghé môi hôn nhẹ lên trán Từ Chân một cái rồi tiếp tục: “Ta sợ sau khi ta chết, không còn ai yêu tỷ như ta”.
Từ Chân ngẩn người, giây lát sau, cô ta đột nhiên rướn lên hôn Diệp Quân.
Hai người ôm nhau thật chặt, như thể không còn bất cứ khoảng cách nào.
Hồi lâu sau, Diệp Quân chợt cảm thấy môi mình đau nhói lên, hắn mở mắt, nhìn Từ Chân đầy khó hiểu: “Chân tỷ, cắn ta làm gì?”
Từ Chân trừng mắt với hắn một cái: “Tự dưng nói mấy lời đó với ta, làm ta suýt bị cậu lừa”.
Diệp Quân chỉ mỉm cười không nói.
Từ Chân nhìn hắn chằm chằm: “Cười cái gì?”
Diệp Quân khẽ cười, bảo: “Tỷ chính là một trong những người mạnh nhất thế gian, ta lừa được người khác chứ không thể nào lừa được tỷ”.
Từ Chân nhìn gương mặt tuấn tú sắc cạnh như điêu khắc trước mắt, đặc biệt là đôi con ngươi
Nghe vậy, Diệp Quân liền hiểu được.
Thì ra thứ Từ Chân để ý chính là điều này.
Tuy bình thường Từ Chân cũng hay nói mấy lời chọc ghẹo bạo dạn như là cả đám người cùng lên giường vận động gì đó, thái độ có vẻ chẳng thèm để ý gì đâu, nhưng thực tế, lòng tỷ ấy lại rất để tâm.
Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến tỷ ấy từ chối và nói là buồn ngủ ngay vào thời khắc mấu chốt nhất.
Thực ra, tỷ ấy vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ được!
Có những cô gái, bình thường nhìn rất đĩnh đạc, không hề kiêng dè điều gì, nhưng thực ra nội tâm lại rất bảo thủ, lại có những người thoạt nhìn nhã nhặn dịu dàng, sau lưng trò gì cũng chơi được.
Diệp Quân ôm lấy Từ Chân, nói: “Chân tỷ, ta có cách này, thứ Hai, Tư, Sáu, ta ở cùng với bọn họ, thứ Ba, Năm, Bảy ta đến ở cùng tỷ, tỷ thấy sao?”
Từ Chân lườm Diệp Quân một cái: “Tưởng bở nhiều quá đó, ngủ đi”.
Nói đoạn, cô ta chậm rãi nhắm mắt lại.
Diệp Quân lặng lẽ mỉm cười, cứ thế ôm cô ta. Ban đầu không có ý tưởng gì, nhưng rồi hắn lại nhanh chóng nhớ tới một điều.
Bên dưới áo tắm, không có gì cả.