Chương 2118
Ông ta biết mặc dù người trước mặt này cũng họ Dương nhưng không có quan hệ huyết thống gì với nhà họ Dương ở ngôi sao màu xanh, chẳng qua vì Dương Liêm Sương nên mọi người cũng được xem là họ hàng.
Diệp Quân bỗng hỏi: “Bà cô Liêm Sương về chưa?”
Bà cô!
Lúc nói câu này, bản thân hắn cũng không khỏi lắc đầu khẽ cười.
Cách gọi này quả thật hơi kỳ cục nhưng chẳng còn cách nào khác, cũng không thể gọi thẳng tên mà nhỉ?
Dương Liêm mỉm cười: “Thỉnh thoảng sẽ về”.
Diệp Quân gật đầu: “Vốn dĩ nên đến từ trước nhưng lại xảy ra vài việc nên không thể đến được”.
Dương Liêm cười nói: “Chúng tôi cũng vừa mới nhận được tin thiếu chủ đến Yến Kinh, nếu không đã đi đón thiếu chủ rồi”.
Diệp Quân định nói gì đó, Nhị Nha bỗng nói: “Mọi người đều là người của mình, các ngươi đừng tỏ ra nho nhã như thế nữa”.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.
Dương Liêm cũng cười nói: “Nhị Nha cô nương nói phải”.
Ông ta cũng cực kỳ kính trọng vị Nhị Nha cô nương này, ông ta không biết Nhị Nha là ai nhưng biết Nhị Nha cô nương đã tồn tại từ thời đại tổ tiên của ông ta.
Nhà họ Dương có một lời dạy của tổ tiên, đó căn phòng ở phía Tây phải luôn được giữ lại… mà viện bên đó chính là chỗ Nhị Nha ở.
Mỗi ngày đều được quét dọn.
Gia chủ nhà họ Dương đều đã thay rất nhiều đời, nhưng cái viện đó vẫn còn giữ nguyên.
Vẫn luôn giữ lại cho Nhị Nha.
Lời dạy của tổ tiên còn nói rõ, chỉ cần chủ nhân của viện đó quay lại thì phải phục vụ cho tốt.
Dương Liêm cũng không ngờ thế hệ này của ông ta, chủ nhân của viện lại quay về.
Dĩ nhiên đây là
Dĩ nhiên ông ta không ngờ không chỉ có Nhị Nha cô nương về, lần này thiếu chủ vũ trụ Quan Huyên cũng đến.
Diệp Quân bỗng nhìn đám nam nữ bên ngoài điện, sau đó nói: “Cho họ vào trong đi”.
Nghe thế, Dương Liêm thầm vui mừng, vội xoay người nhìn đám người bên ngoài điện: “Mau vào đây”.
Mọi người bước vào, sau đó quỳ xuống nhưng lại bị một nguồn sức mạnh êm dịu kéo lại.
Diệp Quân cười nói: “Không cần quỳ”.
Mọi người nhìn Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ tò mò.
Thật ra họ không có khái niệm gì với vị thiếu chủ vũ trụ Quan Huyên, vì họ chưa từng bước ra ngoài, thậm chí còn không biết đến vũ trụ Quan Huyên nhưng họ biết người trước mặt họ cũng tôn quý hệt Nhị Nha cô nương.
Diệp Quân nhìn mọi người, mỉm cười, sau đó vung tay lên, mấy mươi chùm ánh sáng đi vào giữa trán mọi người: “Đây là cách tu luyện, có lẽ sẽ có ích với mọi người”.
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng vung tay, mấy chục chiếc nhẫn xuất hiện trước mặt mọi người: “Trong mỗi chiếc nhẫn có số lượng linh nguyên nhất định”.
Linh nguyên!
Đó không phải là thứ mà linh thạch có thể so được.
Diệp Quân đưa linh nguyên cho họ hệt như một người giàu có về quê phát tiền lì xì, thứ hắn phát không phải là tiền Hoa Hạ mà là vàng.