Chương 2147
Mà bây giờ tuổi thọ đột nhiên tăng lên chục nghìn năm, rõ ràng là mang đến cho nó thêm chút hy vọng!
Trong lòng rồng tổ cực kỳ biết ơn, nó nhìn về phía người phụ nữ, vẻ sợ hãi trong mắt đã giảm đi, nhiều hơn là sự biết ơn.
Nó không nói cảm ơn mà nhìn về phía Ngao Thiên Thiên, vuốt rồng đột nhiên nhẹ nhàng nâng lên, chỉ trong nháy mắt, một viên long nguyên đột nhiên bay ra, sau đó, viên long nguyên đó bay thẳng vào người Ngao Thiên Thiên.
Oanh!
Ngao Thiên Thiên trợn to mắt, một khí thế đáng sợ chợt dâng trào từ trong cơ thể cô ấy.
Đại Đế!
Chỉ trong nháy mắt, cô ấy đã đột phá Đại Đế!
Rồng tổ nhìn Ngao Thiên Thiên, cố hết sức khiến giọng nói của bản thân nhẹ nhàng hơn: “Đây là long nguyên mà ta tu luyện được, nó có thể giúp ngươi đột phá những ràng buộc huyết mạch của mình, trong đó còn có một phần truyền thừa, một vài tuyệt kỹ giết người đặc biệt của tộc rồng do ta tự nghĩ ra và thần thông bảo vệ, hy vọng có thể giúp cho ngươi”.
Ngao Thiên Thiên hít sâu một hơi, sau đó cung kính cúi người: “Cảm ơn tiền bối!”
Rồng tổ khẽ mỉm cười: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là người của dòng dõi rồng tổ ta, nếu sau này nghịch chuyển thời không Tuế Nguyệt, có thể nói ra tên của ta, ít nhiều gì một vài cao thủ trong Tuế Nguyệt sẽ nể mặt ta một chút”.
Ngao Thiên Thiên cúi người lần nữa: “Đệ tử xin ghi nhớ”.
Rồng tổ gật đầu, sau đó nhìn về phía người phụ nữ, bà ấy không nói gì mà vung tay áo, dòng sông Tuế Nguyệt khép lại, chân trời khôi phục lại bình thường.
Người phụ nữ quay đầu nhìn về phía Ngao Thiên Thiên, lúc này khí thế của Ngao
Ngao Thiên Thiên nhìn về phía người phụ nữ, cũng cúi người nói: “Cảm ơn cô cô!”
Người phụ nữ đáp: “Đừng khách sáo, nghiêm túc hấp thu nó đi”.
Ngao Thiên Thiên gật đầu, sau đó ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu chuyên tâm hấp thu truyền thừa của rồng tổ.
Người phụ nữ xoay người nhìn Diệp Quân và người đàn ông áo trắng ở cách đó không xa…
Hai người vẫn đang chậm rãi bước đi ở phía xa.
Người đàn ông cất lời: “Con đã quyết định rồi sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Sẽ phải chịu nhiều vất vả lắm đấy”.
Diệp Quân cười khổ: “Bây giờ không chịu vất vả thì sau này cũng phải chịu không phải sao?”
Người đàn ông im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói: “Lúc trước, cha hy vọng con sẽ trở thành một cao thủ chân chính, vì thế cũng muốn con chịu nhiều vất vả, vì vất vả là thứ có thể rèn luyện một con người nhất. Nhưng bây giờ cha nghĩ lại thì thấy mình không nên quyết định thay con, nếu con không muốn vất vả quá thì cha sẽ giúp con”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Con đường của con, con sẽ tự mình đi!”
Làm một kẻ sống yên ổn dựa dẫm người khác?
Hắn cảm thấy quá nhàm chán.
Vẫn câu nói cũ, chỗ dựa có mạnh đến mấy cũng không bằng bản thân mạnh.
Người đàn ông im lặng một lúc rồi nói: “Được!”
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Cha, tiếp theo cha và cô cô định đi đâu?”