Chương 2150
Lúc này Vĩnh Sinh Đại Đế cũng khá kinh ngạc, ông ta không ngờ bản thân lại bị thiếu niên kiếm tu trước mắt này đánh lui!
Không chỉ thế mà trên nắm đấm của ông ta còn có một vết kiếm rất sâu!
Bị thương rồi!
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa: “Một lần chồng chéo tám trăm thuật Bạt Kiếm, lợi dụng thời không chồng chéo liên tục ba lần…”
Diệp Quân không nói gì mà tiến lên một bước, bước chân này mang theo một kiếm ý đáng sợ dâng trào từ trong cơ thể hắn.
Kiếm ý!
Trong cơ thể Diệp Quân có những tia kiếm ý tuôn ra như thuỷ triệu, khí thế kiếm ý mạnh mẽ khiến đám cường giả sau lưng Vĩnh Sinh Đại Đế thay đổi sắc mặt!
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân trước mặt, trong mắt có thêm chút nghiêm túc, ông ta không ngờ trong khoảng thời gian đi tới hệ Ngân Hà, thực lực của thiếu niên này lại trở nên đáng sợ như thế.
Mẹ kiếp!
Đây là đến hệ Ngân Hà để bật hack à?
Diệp Quân ở phía xa nhìn Thánh kiếm Hiên Viên trong tay mình, hắn phát hiện thanh kiếm này khá lợi hại, rất đặc biệt, hơn nữa còn có liên quan đến huyết mạch của hắn!
Nếu hắn hoàn toàn kích hoạt huyết mạch Viêm Hoàng kia, thanh kiếm này chắc chắn sẽ mạnh hơn!
Diệp Quân không suy nghĩ thêm nữa, hắn giẫm chân phải vào hư không, trong nháy mắt, hắn biến thành một tia kiếm quang màu máu biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Vụt!
Một thanh kiếm đột nhiên giết tới
Trong mắt Vĩnh Sinh Đại Đế lộ vẻ lạnh lùng, ông ta đột nhiên tiến lên một bước, siết chặt tay phải…
Oanh!
Một tia kiếm quang đột nhiên dâng trào từ trong cơ thể Vĩnh Sinh Đại Đế, kim quang mạnh mẽ biến thành một tia quyền ấn đánh về phía chiêu kiếm kia của Diệp Quân.
Ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang dội trong tinh không, thanh kiếm kia của Diệp Quân bị quyền ấn này ép dừng lại, không thể đâm vào dù chỉ nửa tấc.
Trong mắt Vĩnh Sinh Đại Đế lộ vẻ dữ tợn, ông ta đột nhiên siết chặt tay phải, sau đó đấm tới.
Ầm!
Cú đấm này kéo theo mười triệu tia kim quang kéo tới, trong nháy mắt, Diệp Quân đã bị đẩy lui chục nghìn trượng.
Vừa dừng lại, khoé miệng Diệp Quân chậm rãi tràn ra máu tươi.
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân, cất tiếng giễu cợt: “Chỉ thế này thôi sao?”
Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó bật cười, hắn đột nhiên nhìn Từ Chân phía xa: “Chân tỷ, câu nói của tỷ trước đây rất đúng”.
Từ Chân chớp mắt: “Nói gì cơ?”
Diệp Quân cười nói: “Sau một khoảng thời gian sẽ thấy, những khó khăn gặp phải hiện tại chẳng là gì cả”.
Từ Chân hơi nhếch môi.