Chương 2173
Cục diện ngày nay thật càng lúc càng tệ.
Đúng lúc này, một gã hòa thượng mập mạp chợt đi tới, chỉ vào chủ nhân bút Đại Đạo, giận dữ mắng to: “Ngươi lại làm biếng nữa, có còn muốn ăn cơm không hả?”
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc nhìn hòa thượng mập, sau đó chỉ vào con sư tử đá nặng nghìn cân trước mặt: “Ngươi xem cái này đi”.
Nói đoạn, ông ta vỗ lên con sư tử đá một cái.
Ầm!
Sư tử đá nặng nghìn cân lập tức hóa thành bụi đá.
Thấy thế, gã hòa thượng mập sợ đến ngồi phịch xuống đất: “Mẹ ôi…”
Chủ nhân bút Đại Đạo lại bước tới chỗ con sư tử đá bên kia, vỗ xuống một cái.
Ầm!
Sư tử đá này cũng hóa thành bụi.
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía gã hòa thượng mập đã sợ đến tái mặt: “Ta không muốn ăn cơm đấy, ngươi giỏi thì đánh ta đi”.
Hòa thượng mập: “…”
…
Diệp Quân cùng Từ Nhu và Từ Thụ đi tới căn hộ của Từ Chân trước kia. Khi bước vào phòng, đáy lòng ba người chợt trào lên một nỗi chua xót khôn kể.
Diệp Quân bỗng bước tới trước bàn đọc sách, trên bàn có một phong thư và một quyển sách.
Diệp Quân liếc nhìn bìa sách, đó là cuốn sách cuối cùng do Từ Chân viết.
Là bản đã hoàn thành!
Diệp Quân cầm lá thư lên, do dự giây lát rồi mở ra.
“Hì hì… Ta biết ngay mọi người sẽ lại về nơi này mà… Vốn cũng muốn nói thật nhiều, nhưng luôn cảm thấy như vậy thì quá là kiểu cách… vậy nên
Ta đi đây!
Đọc đến đó, viền mắt Diệp Quân chợt ửng đỏ, lệ trào dâng.
Từ Nhu đứng bên cạnh hắn lặng lẽ nắm tay Từ Thụ, nước mắt chảy dài trên gò má hai cô gái.
Hồi lâu sau, Diệp Quân nhẹ nhàng đặt lá thư trở lại phong bao của nó rồi cất vào túi, quay đầu nhìn về phía hai cô gái, nghiêm túc nói: “Tỷ ấy không sao đâu”.
Từ Thụ khẽ gật đầu.
Từ Nhu chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Diệp Quân kéo tay Từ Nhu, chân thành nói: “Hãy tin ta”.
Từ Nhu ngẩng lên nhìn Diệp Quân, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Diệp Quân nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng ta, nói: “Nếu như cuối cùng, những cố gắng của ta không có tác dụng, ta sẽ buông xuôi, làm vua dựa dẫm cũng được… Chỉ cần tỷ ấy bình an, ta nguyện mang tiếng là một ông vua dựa dẫm”.
Nước mắt Từ Nhu rơi càng mau.
Diệp Quân mỉm cười: “Khóc gì chứ?”