Chương 2197
Diệp Quân bỗng nói: “Các ngươi nghĩ ta đang chọn các ngươi thật đấy à?”
Dạ An Quân sửng sốt.
Dạ Thư Nhu cau mày.
Diệp Quân nhìn hai người, cười nói: “Thứ cho ta nói thẳng, các ngươi không có tư cách cho ta chọn…”
Dạ Thư Nhu nhìn Diệp Quân: “Người ngươi chọn là bệ hạ”.
Nghe Dạ Thư Nhu nói thế, sắc mặt Dạ An Quân thay đổi.
Dạ Thư Nhu nhìn Diệp Quân: “Giết hắn”.
Cô ta vừa dứt lời, các cường giả xung quanh đang định tấn công, nhưng đúng lúc này ông lão gầy gò vẫn ẩn náu trong góc đại điện bỗng biến thành một luồng sáng lao thẳng về phía Diệp Quân. Ông ta không ra tay mà lại lấy ra một thẻ bài rồng màu vàng ra: “Theo lệnh của bệ hạ, Dạ An Quân và Dạ Thư Nhu cấu kết với Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả âm mưu làm phản, lập tức bắt lấy, nếu chống cự sẽ bị giết ngay lập tức”.
Rầm!
Xung quanh lại có thêm mười mấy khí tức đáng sợ.
Cảm nhận được khí tức này, Dạ An Quân hoảng sợ: “Quân đoàn Vĩnh Dạ”.
Dạ Thư Nhu nhìn ông lão, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Mộc Lão, tại sao ông lại phản bội ta?”
Mộc Lão bình tĩnh nói: “Trước giờ ta luôn là người của bệ hạ”.
Đồng tử Dạ Thư Nhu co lại, run lên.
Mộc Lão này đã ở gia tộc Vĩnh Hằng mấy trăm năm, là người chứng kiến quá trình trưởng thành của cô ta, hơn nữa còn dạy cô ta võ thuật, vừa là cha vừa là thầy, là người cô ta tin tưởng nhất, thế nhưng cô ta không ngờ đây lại là người của hoàng cung…
Sắc mặt Mộc Lão phức tạp: “Thư Nhu, ta đã dùng dụng cụ thủy tinh ghi âm lại những lời lúc nãy các ngươi nói, lúc này đã truyền đến chỗ bệ hạ, các ngươi… thua rồi”.
Nghe thế Dạ Thư Nhu ngồi phịch xuống đất, mặt xám như tro.
Dạ An Quân
Mộc Lão xem hai người như không khí, xoay người cúi người với Diệp Quân: “Diệp công tử, bệ hạ cho mời”.
Diệp Quân gật đầu, xoay người rời đi, khi bước đến cửa, hắn bỗng dừng lại, quay đầu lại nhìn Dạ Thư Nhu và Dạ An Quân: “Các ngươi đều đang tranh đấu nhưng lại quên mất một người quan trọng nhất, người này là hoàng đế bệ hạ đương thời…”
Dạ Thư Nhu nhìn Diệp Quân, sắc mặt trắng bệch: “Thế nên lần này Diệp công tử đến gặp ta chỉ đơn giản là gặp ta, không có ý muốn hợp tác với ta sao?”
Diệp Quân nói: “Dĩ nhiên là ta muốn hợp tác rồi, vì ta không chắc thái độ của bệ hạ thế nào nhưng bây giờ có vẻ các cô kém hơn bệ hạ không chỉ một chút thôi đâu. Còn nữa, Thư Nhu cô nương, thứ cho ta nói thẳng, cấp bậc của các cô quá thấp, không có tư cách tham dự vào việc giữa ta và đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả…”
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Dạ Thư Nhu trong điện nhắm chặt mắt lại, cảm thấy chua xót.
Kế hoạch nhiều năm nay một hủy trong phút chốc.
Dạ An Quân gằn giọng nói: “Chúng ta vẫn còn Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đó”.
Dạ Thư Nhu quay đầu nhìn Dạ An Quân, trong mắt đầy vẻ thất vọng: “Chúng ta không còn cơ hội tranh cử đế vị nữa thì không còn giá trị lợi dụng, đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đó sẽ không để mắt đến chúng ta nữa…”
Cô ta vừa dứt lời, mấy chục khí tức mạnh mẽ bên ngoài bỗng biến mất như thủy triều.