Chương 2205
Chủ nhân bút Đại Đạo điềm tĩnh đáp: “Ta cũng dốc hết vốn liếng vào đây, ngươi sợ cái gì chứ?”
Dạ Quân cười khổ.
Nếu không vì Chủ nhân bút Đại Đạo thì ông ta sẽ chẳng bao giờ dám hợp tác cùng Diệp Quân.
Bởi vì những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả xuất hiện vào hôm qua kia quá mức kinh khủng, mà ông ta còn biết điều kinh khủng hơn.
Đó là sự tồn tại của một nhóm người có thể đi ngược dòng thời gian!
Ngay cả ông ta hiện cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm vậy mà thôi.
Nếu Vĩnh Dạ Thành không có trận pháp hùng mạnh lẫn khí vận Vương Đạo, e rằng bọn chúng đã giết chết ông ta vào đêm qua rồi.
Vì vậy nên cuộc liên hôn này chính là một canh bạc đối với Dạ Quân lẫn Đế quốc Vĩnh Dạ.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Nếu hắn thất bại thì ai cũng phải chết; nếu hắn thắng thì cho dù chúng sinh có phải từ bỏ tu vi vì Vũ Trụ Kiếp, nhưng các ngươi là thân tộc của hắn chắc chắn sẽ không có mệnh hệ gì. Ông sẽ cảm ơn lựa chọn của ông vào ngày hôm nay”.
Dạ Quân khẽ gật gù: “Hy vọng là vậy”.
Chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì nữa. Ông ta đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa ở đây, vẫn còn phải gặp một số người nữa, thế là xoay gót rời đi.
Dạ Quân chợt gọi: “Người đâu”.
Một người mặc đồ đen xuất hiện, quỳ một gối trước ông ta: “Bệ hạ”.
Dạ Quân phân phó: “Truyền lệnh giới nghiêm hoàng cung từ giờ phút này trở đi. Tất cả cường giả và người hầu đang bế quan lập tức xuất quan, chuẩn bị khởi động trận pháp bất
Người áo đen cung kính thi lễ rồi lùi ra.
Dạ Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời với vẻ lo lâu.
Chủ nhân bút Đại Đạo.
Đây là người gần với Đạo nhất trong thiên hạ lúc này, cũng là người quen thuộc với số mệnh nhân quả nhất. Năm xưa chủ nhân Dạ gia cũng nhờ có sự giúp đỡ của người này mà lập quốc.
Bảo đi theo ông ta ư…
Dạ Quân đương nhiên là đồng ý.
Một hồi sau, ông ta xoay người rời đi.
…
Dạ Nam Tình đưa Diệp Quân đến phòng của mình. Căn phòng tuy không lớn nhưng vô cùng ấm áp với mùi đàn hương thoang thoảng.
Đây là lần đầu tiên dẫn người đến phòng riêng nên cô ta tỏ ra mất tự nhiên, không lâu sau thì khôi phục lại như thường. Khi Diệp Quân ngồi xuống, cô ta vội châm cho hắn ly trà: “Mời Diệp công tử”.
Diệp Quân nhìn cô gái đang lo lắng quá mức, cười nói: “Cô nương cũng ngồi đi”.
Dạ Nam Tình chần chừ một hồi rồi ngồi xuống đối diện hắn.
Diệp Quân: “Chẳng lẽ ta giống người xấu lắm sao?”
Dạ Nam Tình vội lắc đầu.
Diệp Quân cười: “Vậy làm sao mà cô sợ ta thế?”
Dạ Nam Tình lại lắc đầu: “Không phải… Chỉ là… không quen”.