Chương 2282
Bởi nó đang là uy hiếp lớn nhất!
Thấy hắn làm vậy, sắc mặt Đệ Nhất Phong đanh lại, khẽ mấp máy môi. Cái chuông chợt rung lên rồi phát ra từng tiếng ngân thê lương đến đáng sợ, như tiếng gọi của tử thần khiến lòng người hoảng hốt.
Chuông Báo Tử!
Cảnh tượng này khiến sắc mặt Diệp Quân trầm xuống. Bỗng, một tia sáng vàng phóng ra từ người hắn.
Là Tiểu Tháp!
Nó xuất hiện trước mặt Diệp Quân, tỏa ra từng quầng sáng vàng ngăn chặn tiếng chuông kia lại.
Ầm ầm!
Tiếng chuông đáng sợ không ngừng bị Tiểu Tháp đánh bật đi, lan sang bốn phía. Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả thấy thế thì biến sắc, lập tức co giò bỏ chạy, những ai chậm chân lập tức bốc cháy tại chỗ, hóa thành tro bụi.
Sắc mặt Đệ Nhất Phong âm trầm như nước, đôi mắt nhìn Tiểu Tháp với vẻ chấn động. Không ngờ thứ ấy lại có thể cản được âm thanh của Chuông Báo Tử!
Tiểu Tháp bỗng nói: “Tiểu tiểu chủ, cái chuông quèn đó để ta đối phó”.
Diệp Quân: “Đa tạ Tháp gia!”
Rồi hắn xoay người, hóa thành kiếm quang lao về phía Đệ Nhất Phong.
Ông ta cong môi đầy dữ tợn: “Để ta chống mắt lên xem mi yêu nghiệt đến cỡ nào!”
Rồi ông ta bước tới, tung ra một cú đấm với quyền ý dào dạt như thủy triệu. Chỉ trong phút chốc, thời không bốn phía đều bị nó đập vỡ tan tành.
Diệp Quân rút kiếm chém ra.
Thuật Bạt Kiếm chồng chéo bốn lần!
Dồn hết mọi sức lực vào chiêu này.
Uỳnh!
Một luồng sức mạnh khủng khiếp bùng nổ từ nhát chém khiến cả
Diệp Quân vừa dừng lại thì đã thấy Đệ Nhất Lăng vung đao nhào tới, không cho hắn có cơ hội nghỉ ngơi.
Đao mang vạn trượng mang theo khí thế hủy thiên diệt địa.
Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả còn lại cũng ồ ạt lao tới.
Sắc mặt Diệp Quân trở nên dữ tợn. Hắn bây giờ đang vô cùng khó chịu trong người, lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ ra, nhưng hắn bất chấp tất cả mà lại vung kiếm.
U u u!
Tiếng kiếm minh réo rắt vang lên, trăm nghìn kiếm ý hóa thành từng thanh kiếm lao ra từ trong cơ thể hắn.
Ầm! Uỳnh!
Rầm rầm rầm…
Từng đợt sóng xung kích mãnh liệt không ngừng tản ra bốn phía đẩy lùi tất cả, trong đó bay nhanh nhất là Diệp Quân. Thân thể hắn không ngừng vỡ nát trong quá trình ấy, máu tuôn như thác.
Khi dừng lại, mặt hắn đã trắng bệch như vôi, máu chảy không ngừng.
Đã bị thương rất nặng!
Đệ Nhất Phong thấy vậy thì thoáng vui mừng. Ông ta không cho Diệp Quân cơ hội, lập tức lao tới với quyền ý dâng trào quanh người như trăm nghìn ngọn núi ập xuống.
Đệ Nhất Lăng và những người khác theo sát phía sau.