Chương 2297
Nghe vậy Diệp Quân nổi cơn lôi đình, hắn quát lên: “Người mà còn nói nữa là con đánh người đấy”.
Diệp Thanh Thanh dựng thẳng mày kiếm: “Hửm?”
Thấy Diệp Thanh Thanh nhướng mày, lòng Diệp Quân giật thót, hắn không dám nói nữa, ôm bà ấy chạy nhanh về phía xa.
Tính của cô cô này còn cáu kỉnh hơn cô cô váy trắng nữa!
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, hừ lạnh một tiếng, không nói gì nhưng trong lòng thì đã ghi nhớ.
Tên này còn muốn đánh bà à?
Đến khi vết thương lành lại, bà sẽ xử hắn!
Diệp Quân đưa Diệp Thanh Thanh chạy suốt một đường, không lâu sau, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi, bởi vì hắn phát hiện lúc này hắn đã đi ngược thời không.
Hắn vốn định đưa Diệp Thanh Thanh về vũ trụ Quan Huyên, nhưng bây giờ càng đi càng xa.
Hơn nữa hắn còn phát hiện, lực cản Tuế Nguyệt càng ngày càng mạnh, khiến cho tốc độ của hắn càng ngày càng chậm.
Diệp Quân quay đầu nhìn lại, nhóm nữ kiếm tu đang đuổi theo sát sao phía sau.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Nếu cứ tiếp tục thế này, nhiều nhất là một khắc nữa sẽ bị đuổi kịp.
Diệp Quân cúi đầu nhìn Diệp Thanh Thanh, sắc mặt bà ấy tái nhợt như tờ, xem ra vô cùng yếu ớt mệt mỏi, đặc biệt là vai phải của bà đang không ngừng chảy máu.
Bị thương rất nặng!
Lúc trước đánh liền mấy trận vốn đã tiêu hao rất nhiều sức lực, cuối cùng để giết người đàn ông trung niên áo bào trắng, lại đỡ một nhát kiếm của nữ kiếm tu, có thể nói nếu không phải thực lực của bà cường hãn, dùng kiếm thế đỡ lại hầu hết sức mạnh
Cảm nhận được hơi thở của Diệp Thanh Thanh ngày càng nóng, vẻ mặt Diệp Quân nặng nề, hắn xòe tay, một cây cổ thụ non xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, hắn nhẩm niệm sau đó để cây cổ thụ ở đầu mày của Diệp Thanh Thanh.
Cây cổ thụ trong nháy mắt hóa thành luồng sáng xanh bay vào đầu mày Diệp Thanh Thanh.
Cây thần tự nhiên!
Đây là một trong những lá bài tẩy lợi hại nhất của hắn lúc này!
Có thể nói nếu không có cây thần tự nhiên, hắn cũng chẳng thể kéo dài được lâu như thế, kể cả có huyết mạch phong ma cũng không được!
Chính vì có cây thần tự nhiên, cơ thể hắn mới có thể chịu được sức mạnh huyết mạch phong ma vô tận như vậy.
Thấy Diệp Quân đưa cây thần tự nhiên cho mình, Diệp Thanh Thanh nhíu mày thật chặt: “Con làm gì đấy?”
Diệp Quân đáp: “Cô cô trị thương trước đi”.
Diệp Thanh Thanh nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Vậy con thì sao?”
Diệp Quân cười: “Con không sao”.
Diệp Thanh Thanh lắc đầu: “Ta không cần”.
Nói xong bà ấy định ép cây thần tự nhiên ra khỏi thần hải, bà biết sở dĩ Diệp Quân có thể sống sót hoàn toàn là nhờ vào cổ thụ này.
Nếu không có cây cổ thụ này, Diệp Quân sẽ chẳng thể trụ được.