Chương 2327
Thanh Nhi váy trắng thường sẽ không tức giận nhưng Thanh Nhi váy đen thì tính cách lại rất nóng nảy, nói đánh là đánh.
Bà ấy chỉ đơn thuần là tính tình nóng nảy.
Muốn nói lý thì nói, không muốn nói thì sẽ không nói.
Chỉ hai chữ: Mơ hồ!
Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, mặt bà ấy vẫn không cảm xúc.
Diệp Quân bỗng nói: “Cô cô, con kể cho người nghe câu chuyện cười”.
Diệp Thanh Thành nhìn Diệp Quân: “Nếu ta không cười, hậu quả tự chịu đấy”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Ôi vãi?
Người chơi lớn thế?
Diệp Thanh Thanh nói: “Kể đi”.
Diệp Quân hơi do dự.
Diệp Thanh Thanh trợn mắt nhìn hắn: “Kể nhanh đi, nếu không ta đánh con”.
Khóe miệng Diệp Quân khẽ giật, hắn do dự một chốc rồi quyết định kể câu chuyện mà hắn đọc được trong một cuốn sách cổ ở hệ Ngân Hà: “Ngày xửa ngày xưa, có một thư sinh đem lòng yêu một cô gái trẻ, thư sinh anh tuấn phóng khoáng, tài trí hơn người, cô gái trẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn. Một ngày nọ, hai người gặp nhau đi dạo chơi, trên đường gặp mưa to bèn đi vào một gian nhà trống trú mưa, nhưng không ngờ trời mưa cho đến tận đêm khuya…”
Nói đến đây, hắn nhìn Diệp Thanh Thanh, thấy Diệp Thanh Thanh đang chăm chú lắng nghe thì vội nói: “Trong phòng chỉ có một cái giường, mặc dù hai người là người yêu của nhau, nhưng vẫn khá giữ kẽ, cô gái trẻ đó thương chàng thư sinh, thế là bèn ngượng ngùng nói ngủ chung trên một chiếc giường, thế nhưng hai người vẫn đặt một chiếc kẹp tóc ở giữa và nói: Người nào vượt qua ranh
Diệp Thanh Thanh lạnh nhạt nhìn Diệp Quân: “Tên thư sinh này là một chính nhân quân tử, rất tốt”.
Diệp Quân cười tủm tỉm nói: “Sáng hôm sau, cô gái trẻ tỉnh dậy, thấy chàng thư sinh chưa vượt qua ranh giới bèn thẳng tay tát anh chàng thư sinh một bạt tai, tức giận mắng chàng thư sinh rồi bỏ đi”.
Diệp Thanh Thanh cau mày: “Cô ta mắng thư sinh cái gì?”
Diệp Quân chớp mắt: “Cô gái chỉ vào chàng thư sinh tức giận mắng: Ngươi đúng là chẳng bằng súc sinh”.
Nói rồi hắn xoay người bỏ chạy.
Diệp Thanh Thanh sửng sốt, nhất thời không biết ý trong đó là gì, nhưng thoáng chốc đã nhướng mày: “Hả?”
Nói rồi bà ấy biến thành kiếm quang đuổi theo.
Không lâu sau, đằng xa vang lên tiếng kêu thảm thiết: “Chuyện này là Tháp gia dạy cho con đấy…”
Tiểu Tháp: “…”
Chẳng mấy chốc tiếng kêu thảm đã tăng thêm một.
Nửa canh giờ sau, Diệp Quân đi theo sau Diệp Thanh Thanh, im lặng không lên tiếng.
Lần này bị đánh thảm rồi.
Suýt nữa thì bị bóc một lớp da.
Một lúc lâu sau, Diệp Thanh Thanh bỗng dừng bước, bà ấy liếc nhìn Diệp Quân: “Chẳng phải con rất biết cách kể chuyện đó sao? Nào, kể tiếp đi”.