Chương 2501
Chỉ thấy người phụ nữ ghé vào tai nó thì thầm điều gì làm hai mắt Tiểu Bạch mở to rồi gật đầu. Nó chuyển hướng sang nhìn Hàn Lăng, đưa móng lên quơ quơ rồi hé mồm, phát ra một thứ sóng âm bí ẩn lan tràn bốn phía.
Hàn Lăng nhíu mày, không hiểu nó đang làm gì.
Bỗng đồng tử bà ta rụt lại khi cảm nhận được gì đó.
Uỳnh uỳnh…
Một luồng khí tức đáng sợ dồn dập ùa đến từ khắp nơi trong thiên địa như thủy triều dào dạt.
Hàn Lăng quắc mắt trừng Tiểu Bạch: “Thiên Đạo!”
Thiên Đạo ư?
Tiểu Bạch đúng là đã gọi Thiên Đạo, nhưng không phải Thiên Đạo thường mà là Thiên Đạo trong Tuế Nguyệt trường hà.
Có vô số thời đại tồn tại trong dòng sông mênh mông này, mỗi một thời đại đều có thiên kiêu hùng mạnh.
Tương tự, cũng có Thiên Đạo của riêng mình.
Thiên Đạo vốn thuộc về Đại Đạo, nhưng vì Đại Đạo đã chia làm hai phe nên Thiên Đạo trở thành bên trung gian.
Họ không có hứng thú với những phân chia tranh đấu.
Nhưng lại có hứng thú với Tiểu Bạch.
Vì nó là Linh Tổ.
Thiên Đạo xem Linh Tổ là người bên mình. Nói một cách nghiêm túc thì đúng là vậy, chỉ có điều Tiểu Bạch mang hơi nhiều nhân tính một chút.
Khi nghe nó kêu la không dứt, vô số cường giả Thiên Đạo trong Tuế Nguyệt trường hà đều rối rít chạy tới.
Sự xuất hiện của họ khiến các cường giả có
Hàn Lăng lạnh lùng hỏi: “Thiên Đạo các ngươi muốn đối đầu với Quá Khứ Tông bọn ta à?”
Quá Khứ Tông?
Ba chữ này khiến các Thiên Đạo giật mình.
Nếu có thế lực nào trong Tuế Nguyệt trường hà khiến họ kiêng kỵ, thì đó chính là Quá Khứ Tông.
Đặc biệt là vị Tông chủ với sức mạnh nghịch thiên kia.
Quá Khứ Tông, thế lực duy nhất mà Thiên Đạo không dám trêu vào.
Không tính Dương tộc.
Không ngờ lần này hai thế lực ấy lại đánh nhau.
Phải làm gì đây?
Các Thiên Đạo bối rối.
Hàn Lăng thấy mình uy hiếp được bọn họ thì nhếch mép cười lạnh. Thiên Đạo mạnh thì mạnh đấy nhưng còn lâu mới dám đối đầu với Quá Khứ Tông.
Bỗng Tiểu Bạch lại vung vuốt lên.
Không biết nó nói gì mà các Thiên Đạo lập tức thả uy áp kinh khủng về phía các kỵ binh Cổ Long.
Đồng tử Hàn Lăng rụt lại, phẫn nộ quát lên: “To gan! Các ngươi không sợ thân tử đạo tiêu chắc?”
Các Thiên Đạo bỏ ngoài tai lời uy hiếp. Uy áp của họ tụ hội thành một dòng sông rồi thành dây thừng lao về phía các kỵ binh.