Chương 2546
Mộc Nguyên liếc nhìn linh của thần ấn nhưng không nói lời nào.
Diệp Quân quay sang phía ông ta. Mộc Nguyên do dự một hồi mới nói: “Việc này… Hiện giờ mọi người đều bị nhốt trong Thần Đồ rồi, dĩ hòa vi quý thì hơn”.
Diệp Quân chỉ lắc đầu cười cười.
Linh của thần ấn hừ lạnh một tiếng, bảo: “Một Thần Đồ nhỏ xíu cũng làm khó được các người, thật là vô dụng”.
Nghe linh của thần ấn nói thế, Mộc Nguyên ngao ngán lắc đầu, linh của thần ấn này thật là không biết điều.
Nhưng vị này, ông ta cũng không dám chọc vào.
Tội nữ nhìn về phía linh của thần ấn: “Tiền bối có biện pháp thoát ra ngoài chứ?”
Linh của thần ấn thản nhiên đáp: “Tất nhiên”.
Tội nữ vội hỏi: “Nên làm thế nào mới đi ra được?”
Linh của thần ấn liếc nhìn Diệp Quân: “Chẳng phải hắn rất có năng lực đó sao? Ngươi hỏi hắn đi”.
Tội nữ: “…”
Diệp Quân liếc nhìn linh của thần ấn, nói: “Thần ấn, nếu ngươi muốn được tự do thì bọn ta cũng tôn trọng sự lựa chọn của ngươi, không cưỡng ép ngươi đi theo bọn ta. Nhưng nếu ngươi muốn đi theo ta thì nhất định phải nghe theo ta, hiểu không?”
Linh của thần ấn lạnh lùng nói: “Ngươi là do chủ nhân chọn, không phải ta”.
Diệp Quân bèn thong dong nói: “Chủ nhân của ngươi đã biến mất, hiện giờ ngươi được tự do”.
Linh của thần ấn trầm mặc.
Diệp Quân tiếp tục nói: “Tỷ đệ ta với ngươi không thù không oán, cũng không muốn kết thù hận với ngươi, vì thế, nếu ngươi thật lòng không muốn đi cùng chúng ta cũng không vấn đề gì, ngươi có thể tự do rời đi”.
Linh của thần ấn chăm chú
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không cho rằng thần ấn mới là thứ đại biểu cho Thượng Thần mới, ta cũng không cho là không có thần ấn thì ta đây không thể sáng lập một trật tự mới”.
Mộc Nguyên đứng bên thoáng liếc nhìn Diệp Quân, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Tội nữ cũng chăm chú nhìn Diệp Quân.
Linh của thần ấn trầm mặc một lát mới nói: “Ta đi theo ngươi”.
Diệp Quân nghi hoặc: “Vì sao?”
Linh của thần ấn nhìn hắn: “Ta tin tưởng quyết định của chủ nhân”.
Nói xong, cô ta hóa thành một tia sáng, phóng lên cao.
Ầm!
Vùng tinh không trên đỉnh đầu mọi người chợt xuất hiện một vòng xoáy sáng màu vàng kim.
Diệp Quân kinh ngạc nhìn, nhưng cũng vào lúc này, trong vòng xoáy nọ bỗng truyền ra những tiếng kêu thảm thiết.
Mộc Nguyên vội nói: “Đó là tiếng của Thần Đồ”.
Nói đến đó, ông ta mỉm cười: “Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.
Giây lát sau, khoảng không phía trên đám người chợt xuất hiện một luồng sáng, ngay sau đó, giọng linh của thần ấn từ trong đó vẳng ra: “Lên đi”.
Mọi người cùng phóng mình lên cao, tiến vào bên trong luồng sáng.