Chương 2568
Đặc biệt là học viên nội viện, những học viên này đều vô cùng kiêu ngạo, lúc gia nhập Thần Viện, bọn họ không được chọn vào Thần Viện nên đều không phục.
Mỗi lần nội đấu đều là cơ hội cho bọn họ.
Bọn họ có thể quang minh chính đại khiêu chiến với học viên Thần Viện.
Chỉ cần thách đấu thành công thì sẽ trở thành học viên Thần Viện.
Diệp Quân vừa ra khỏi sân luyện tập, một ông lão áo thần xuất hiện trước mặt hắn.
Trưởng lão Thần Viện – Tô Nguyên.
Thần Viện chỉ có một vị trưởng lão là Tô Nguyên.
Trên Thần Viện còn có hai vị trưởng lão là Tả chủ giáo và Hữu chủ giáo, trên nữa là viện trưởng của học viện Thần.
Hắn chưa từng gặp ba vị này, bọn họ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, đặc biệt là vị viện trưởng trong truyền thuyết.
Đó là là người cùng thời với Chúng Thần.
Lúc Diệp Quân mới vào học viện Thần, hắn từng tiếp xúc một lần với Tô Nguyên.
Tô Nguyên nhìn Diệp Quân, nói: “Tỷ tỷ ngươi đâu?”
Diệp Quân đáp: “Đang tu luyện”.
Tô Nguyên gật đầu: “Hôm nay nội đấu, ngươi sẽ đại diện cho Thần Viện đấu với nội viện”.
Diệp Quân thấy hơi khó hiểu: “Tại sao lại là ta?”
Tô Nguyên nghĩ một lúc rồi nói: “Muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”
Diệp Quân đáp: “Đương nhiên là nói thật”.
Tô Nguyên nhìn Diệp Quân: “Ngươi yếu nhất”.
Diệp Quân sa sầm mặt mày: “Ông chắc chứ?”
Tô Nguyên gật đầu.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta không phục”.
Tô Nguyên
Diệp Quân tò mò hỏi: “Bây giờ Thần Viện có bao nhiêu học viên?”
Tô Nguyên đáp: “Không nhiều, cộng thêm tỷ tỷ ngươi, tổng cộng chỉ có năm người”.
Năm người!
Diệp Quân nhíu mày: “Ít vậy sao?”
Tô Nguyên gật đầu: “Thần Viện chỉ nhận những người đủ tư cách, cho dù không còn ai nữa thì cũng không nhận những người không đủ tư cách. Rất lâu rồi Thần Viện không có học viên mới”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Từ xưa đến nay trong Thần Viện có bao nhiêu học viên”.
Tô Nguyên suy nghĩ rồi nói: “Cụ thể ta cũng không rõ, nhưng cũng không nhiều. Từ khi ta vào học viện Thần đến nay là hơn một ngàn năm, trong một ngàn năm qua, chỉ có chín người đủ điều kiện vào Thần Viện”.
Chín người!
Diệp Quân trầm mặc, một ngàn năm chỉ nhận chín người, ít thật đấy.
Lúc này, Tô Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía xa, nhẹ nhàng nói: “Hai vị kia cũng về rồi”.