Chương 2611
Ông ta không sợ chết, nhưng ông ta sợ có vài việc không thể nào hoàn thành.
Đồ Quang lão nhân ngơ ngác nhìn hư không, chỉ là một hành động trong một phút kích động mà đã đặt chấm dấu hết cho cả đời mình.
Ông ta cảm thấy mình hơi oan uổng.
Như nghĩ đến điều gì, ánh mắt Đà Quan lão nhân bỗng trở nên kiên định: “Đợi Thượng Thần Thần Nhất quay về… ta vẫn còn hy vọng…”
…
Ở một bên khác.
Người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng chậm rãi bước đi trong tinh không.
Hai người đi theo thanh niên kiếm tu đó.
Người đàn ông áo trắng khẽ nói: “Thanh Nhi, thế đạo này có rất nhiều người không nói lý”.
Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Người không nói lý nhất đều ở trong nhà huynh rồi”.
Người đàn ông áo trắng sửng sốt, sau đó nắm lấy tay người phụ nữ váy trắng, nghiêm túc nói: “Là nhà chúng ta”.
Người phụ nữ váy trắng cong môi cười.
Người đàn ông áo trắng lại nói: “Những người chúng ta gặp trên đường đi đều là những người làm việc theo ý thích, huynh nghĩ như thế không tốt”.
Người phụ nữ váy trắng không nói gì.
Người đàn ông áo trắng quay đầu nhìn người phụ nữ váy trắng: “Muội nghĩ sao?”
Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Nghĩ theo cảm nhận của huynh là được rồi”.
Người đàn ông áo trắng lắc đầu khẽ cười, sau đó nói: “Muội nói đi, huynh muốn nghe suy nghĩ của muội”.
Người phụ nữ váy trắng ngẩng đầu nhìn tận sâu tinh không vô tận ở phía
Người đàn ông áo trắng khẽ nói: “Người vô địch…”
Nói đến đây ông ấy nhìn người phụ nữ váy trắng: “Thanh Nhi, muội có sẵn lòng tuân thủ đạo lý và nguyên tắc của người khác không?”
Người phụ nữ váy trắng chủ động kéo người đàn ông áo trắng lại, khẽ nói: “Trên đời này không có công bằng tuyệt đối, hơn nữa cho dù có quy tắc, ai có thể cam đoan những quy tắc này sẽ không trở thành công cụ để người khác sai bảo tất cả chúng sinh?”
Người đàn ông áo trắng im lặng không nói.
Người phụ nữ váy trắng mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Huynh đừng nghĩ nhiều, chuyện huynh nghĩ đến đều đã có người làm, mặc dù hiện giờ người đó đi lại rất khó khăn nhưng cũng không sao, muội sẽ ra tay vào thời khắc quan trọng”.
Người đàn ông áo trắng cười nói: “Ừ”.
Không lâu sau, hai người biến mất ở cuối tinh không.
Ở một diễn biến khác.
Diệp Quân dừng lại, hắn lau vết máu bên khóe miệng, ánh mắt lạnh như băng.