Chương 2718
Sắc mặt Trần Du hơi thay đổi, ông ta đánh ra một quyền.
Ầm!
Trần Du bị chiêu thương này đẩy lui gần nghìn trượng!
Sau khi dừng lại, ông ta ngẩng đầu nhìn lên, bên cạnh Tần Quan ở cách đó không xa xuất hiện một cô gái cầm trường thương.
Không chỉ có thế mà xung quanh còn đột nhiên xuất hiện rất nhiều hơi thở mạnh mẽ, sau đó thì có mấy chục nghìn cao thủ xuất hiện khắp xung quanh.
Nhìn thấy những cao thủ này, Trần Du lập tức sững sờ.
Đa số những cao thủ này đều có cảnh giới Đế Quân, trong đó cũng có không ít cao thủ cảnh giới Thiên Quân.
Không chỉ có thế mà còn rất nhiều cao thủ đang chạy tới.
Hiện tại sau khi Tuế Nguyệt trường hà được Tần Quan thống nhất, gần như tất cả cao thủ cao cấp đều đang phục vụ cho nhà họ Dương, cũng đành chịu thôi vì lợi lộc Tần Quan đưa ra thật sự quá hậu hĩnh.
Tuế Nguyệt trường hà không thể so với thời đại cũ, nơi này gần như không có Tổ Nguyên, vì thế những cao thủ ở đây đều bị hạn chế tuổi thọ.
Lúc này tài nguyên Tổ Nguyên trong tay Tần Quan trở nên cực kỳ quý giá, cũng vì lý do đó mà gần như tất cả cao thủ cấp bậc cao đều sẵn lòng gia nhập thư viện Quan Huyên phục vụ cho Tần Quan.
Lúc này, mấy người nhóm Trần Du nhìn thấy nhiều cao thủ như thế thì đã hoàn toàn hoá đá.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu nổi vì sao gia tộc của Diệp Quân này lại mạnh đến thế…
Tần Quan khẽ cười nói: “Nghe nói các ngươi định đánh hội đồng con trai ta?”
Đương nhiên bà ấy biết rất rõ chuyện ở thời đại cũ, vì
Trần Du nhìn mấy người sau lưng Tần Quan, cười khẽ nói: “Bà cho rằng đông người hơn thì ghê gớm lắm à?”
Nói xong, ông ta mở lòng bàn tay, một lệnh bài xuất hiện: “Biết đây là thứ gì không?”
Tần Quan cười nói: “Uy hiếp không có tác dụng với chúng ta đâu, nên ông có lá bài tẩy gì thì cứ việc sử dụng đi”.
Trần Du nhìn chằm chằm Tần Quan một lúc, sau đó lập tức sử dụng lệnh bài.
Oanh!
Một tia thần quang lập tức bay lên cao từ trong lệnh bài kia, trong thần quang trên bầu trời có một hư ảnh chậm rãi ngưng tụ. Khi hư ảnh này ngưng tụ, một khí thế đáng sợ lập tức chèn ép như hàng chục nghìn ngọn núi đè lên mọi người đang có mặt ở nơi đây.
Mọi người hoảng hốt!
Hư ảnh thần linh!
Sắc mặt tất cả cao thủ của thư viện Quan Huyên đều rất nặng nề, trong mắt tràn đầy sự kiêng dè.
Lúc này, hư ảnh thần linh kia ngưng tụ thành một người đàn ông trung niên, ông ta mặc một bộ thần bào, đưa mắt nhìn xuống tất cả mọi người bên dưới, ánh mắt kia như đang nhìn một lũ kiến.
Thần linh đột nhiên nhìn về phía Trần Du với nét mặt lạnh lùng: “Chỉ một lũ kiến thế này mà cũng gọi ta đến sao?”
Trần Du cúi người không dám nói một câu.
Một lũ kiến!
Tần Quan cười khẽ, bà ấy định lên tiếng thì An Nam Tịnh đang đứng bên cạnh chợt nói: “Để ta”.