Chương 359
Diệp Quân chắp tay nói: “Cảm ơn”.
Nói rồi hắn xoay người đi về hướng núi Thần Võ.
Chàng trai nhìn bóng lưng Diệp Quân cười nói: “Không cầm kiếm nhưng cả người lại như một thanh kiếm sắc bén đang đợi công kích… Kiếm Tiên! Kiếm Tiên trẻ như thế, thú vị đấy”.
Lúc này một giọng nói bỗng vang lên bên tai gã: “Cậu thanh niên này không đơn giản”.
Chàng trai mỉm cười: “Nếu là Đại Kiếm Tiên thì vẫn có thể nói thế được, Kiếm Tiên… chỉ có thể xem là bình thường”.
Giọng nói đó trầm giọng nói: “Khuyết điểm lớn nhất của ngươi là khinh thường người khác”.
Chàng trai không nghĩ thế, cười nói: “Không phải ta xem thường người khác mà là trong giới trẻ ở Trung Thổ Thần Châu, ngoài Yêu tộc và hệ Ngân Hà thì không ai có thể khiến ta xem trọng”.
Gã ngừng lại, sau đó cười nói: “Ta biết ta rất ngông nghênh, tự phụ, hôm nay đến đây gặp Diệp chủ tịch, ta mong cô ta có thể đánh bại ta, trị cái bệnh ngông nghênh và tự phụ của ta”.
Nói xong, gã đi lên núi.
Không lâu sau, gã đã lên đến đỉnh núi, vừa lên đến đỉnh núi, một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt gã.
Chàng trai hơi cúi người với ông lão: “Ta là Đông Lý Mạch ở đế tộc Bất Tử, hôm nay đến đây muốn gặp Diệp chủ tịch”.
Đông Lý Mạch!
Đế tộc Bất Tử!
Nghe thế ông lão biến sắc.
Được biết đến là thiên tài mạnh nhất sau Kiếm Chủ Nhân Gian.
Cũng là ứng cử viên nổi nhất trong cuộc chiến tranh
Sự lạnh nhạt trên gương mặt ông lão biến mất, thay vào đó là vẻ hiền hòa: “Mạch công tử đợi một chút”.
Nói xong, ông ta xoay người đi.
Đông Lý Mạch nhìn xung quanh khẽ cười: “Thư viện Quan Huyên này đúng là tiên cảnh nhân gian”.
Lúc này ông lão trước đó xuất hiện trước mặt Đông Lý Mạch.
Ông lão cúi người xuống: “Mạch công tử, Diệp chủ tịch cho mời”.
Đông Lý Mạch chắp tay lại: “Cảm ơn”.
Gã vừa nói vừa đi về phía đằng xa.
Sau khi đi qua đình viện, Đông Lý Mạch đi đến một biệt viện, có một cô gái đang ngồi trước bàn sách phê duyệt gì đó trong một mái chòi.
Cô gái này chính là Diệp Quan Chỉ.
Sau khi phế truất Lục Triều Văn, chuyện của thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Lục Châu tạm thời do cô ấy phụ trách.
Đông Lý Mạch dừng bước, hơi cúi người: “Chào Diệp chủ tịch”.
Diệp Quan Chỉ buông cây bút trong tay xuống nói: “Mạch công tử có việc gì?”
Đông Lý Mạch nhìn Diệp Quan Chỉ, mỉm cười: “Nghe danh Diệp chủ tịch văn võ song toàn, ta bất tài, muốn xin chỉ giáo”.
Nói rồi gã nhìn thẳng vào Diệp Quan Chỉ, mặc dù trên mặt vẫn hiện lên nụ cười nhưng lại có chút ý tứ khiêu khích.