Chương 434
Ông ta bình thản nói: “Sau ngày hôm nay, tất cả mọi người đều biết con là huynh đệ thân thiết của hai bọn họ. Chuyện này không thể thay đổi, bọn họ không muốn nhận cũng phải nhận!”
Lâm Càn chần chừ lên tiếng: “Nhưng bọn họ có phải huynh đệ của con thật đâu?”
Ông ta lườm con mình một cái: “Người ngoài nghĩ vậy là được rồi!”
Lâm Càn lại gật đầu đáp: “Con đã hiểu!”
Người đàn ông trung niên thở hắt ra một hơi rồi đứng lên, dịu dàng lau sạch máu trên mặt con trai mình: “Con phải tự tin lên, sau này cứ giả vờ với mọi người là con gặp được cơ duyên lớn, chỉ cần hai mươi năm sau là có thể vô địch trong những người đồng trang lứa. Con nhớ chưa?”
Lâm Càn ngoan ngoãn nói: “Nhớ rồi!”
Ông ta mỉm cười vỗ vai con mình: “Con đừng lo quá. Dù sao cha con cũng là đại trưởng lão của Thượng Tiêu Tông. Nếu trời sụp cũng có cha gánh trước, biết chưa?”
Lâm Càn nhoẻn miệng cười: “Biết rồi!”
Ông ta gật đầu nắm tay con trai mình: “Đi thôi!”
Dứt lời, hai cha con cùng sánh vai bước đi!
Trên đường đi, Lâm Càn lại than thở: “Con thấy gã Diệp Quân kia thật xấu xa, có khi còn nhiều mưu kế hơn cả con!”
Người cha thản nhiên nói: “Cậu ta vừa có thực lực vừa thông minh nhanh trí, chắc chắn không phải kẻ tầm thường. Nếu còn gặp lại con tuyệt đối không được trêu chọc người ta. Có thể làm bạn thì hãy cố gắng kết giao, hiểu chưa?”
Lâm Càn do dự đáp: “Con thấy hơi sợ gã ta! Vừa đánh đấm giỏi lại toàn ý đồ xấu, hại người khác suýt chết luôn!”
Người đàn ông trung niên cười bảo: “Nhưng ở góc độ khác, cậu ta đến giúp huynh đệ của mình chứng tỏ là người có tình có nghĩa. Nói cách khác, những người như
Lâm Càn gật đầu thật mạnh: “Con hiểu rồi!”
Hắn ta lại hỏi tiếp: “Lỡ như tông chủ không chịu nổi áp lực muốn đưa con ra làm vật hi sinh thì phải làm sao?”
Người cha lạnh lùng tuyên bố: “Vậy thì phản lại!”
Lâm Càn thầm giật mình, không khỏi ngước lên nhìn cha. Ông ta bình thản nói: “Cha con làm đại trưởng lão bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ lại không có người của mình. Ông ta dám động tới con, cha làm phản cho ông ta xem”.
Lâm Càn lo lắng hỏi: “Nếu cha phản thì nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”
Người đàn ông trung niên đáp: “Tám phần mười!”
Lâm Càn giật mình khiếp sợ: “Nhiều vậy sao?”
Người đàn ông trung niên gật đầu nói thêm: “Ông ta nắm chắc tám phần mười!”
Sắc mặt Lâm Càn lập tức trở nên cứng đờ.
Người cha thấp giọng dặn dò: “Sau khi trở về, chắc chắn tông môn sẽ điều tra về hai người kia trước. Hi vọng bọn họ có thân phân đặc biệt một chút, thân phân càng cao thì tông môn càng không dám làm gì con! Chàng trai trẻ kia là kiếm tu phải không? Tông môn hỏi thì con cứ mạnh dạn nói cậu ta là đồ đệ của Diệp Vũ Kiếm Đế, còn là đồ đệ cuối cùng, cứ chém gió nhiều vào. Dù sao tông môn cũng không dám đi thăm dò những nhân vật tầm cỡ như vậy! Dù có dám cũng chẳng liên quan tới chúng ta!”
Lâm Càn: “…”