Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 447


trước sau

Chương 447

Nó dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Tiểu Tháp, ta biết ngươi thật sự có ý tốt nhưng ngươi phải hiểu rõ một điều, thằng nhóc này lớn lên ở gia tộc họ Diệp, tuy gia tộc họ Diệp đối với nó khá tốt nhưng cha mẹ chưa từng ở bên cạnh hắn một ngày nào! Năm xưa lão chủ nhân của ngươi được nuôi ở bên ngoài, tính tình cực đoan đến nhường nào? Chắc ngươi là người rõ nhất! Còn cả tiểu chủ của ngươi, giai đoạn đầu đời của tiểu chủ cũng không dễ dàng gì cho cam! Nhưng vì tiểu chủ ngươi có muội muội, trong lòng có người cần quan tâm nên không đến nỗi quá cực đoan”.

Tiểu Tháp im lặng.

Giọng nói bí ẩn tiếp tục nói: “Trước đây lúc thân xác của cô gái Tiểu Ca bị huỷ, thằng nhóc này đã có tâm lý cầu chết rồi! Điểm này, ngươi phải chú ý. Còn nữa, tuy trước nay hắn chưa từng oán hận cha mẹ hắn nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng hắn không có chút trách móc nào. Ngươi cứ nghĩ mà xem, lúc mới đầu trong thế giới của lão chủ của ngươi có khái niệm phụ thân không? Tiểu chủ của ngươi thì khỏi cần bàn tới! Hở ra là đòi giết cha…”

Tiểu Tháp thở dài.

Giọng nói bí ẩn lại nói: “Ý của ta là chúng ta không thể chỉ chú trọng mỗi việc tu luyện của hắn, còn phải quan tâm đến sức khoẻ tinh thần của hắn nữa! Đặc biệt là ngươi đừng lúc nào cũng cho hắn thấy áp lực, đôi lúc cũng có thể để hắn thả lỏng một chút, đừng áp lực nặng nề đến thế! Hắn chỉ mới mười bảy tuổi thôi!”

Tiểu Tháp khẽ đáp: “Ta biết rồi!”

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng hưng phấn nói: “Tháp gia, ta đột phá rồi à?”

Tiểu Tháp im lặng một lát rồi khẽ cười: “Đúng vậy! Chúc mừng ngươi, bây giờ ngươi đã là Bán Bộ Kiếm Đế rồi!”

Bán Bộ

Kiếm Đế!

Nghe vậy, Diệp Quân sửng sốt, sau đó mừng như điên: “Tháp gia, bây giờ ta đã là Bán Bộ Kiếm Đế, nếu ở gia tộc họ Diệp ở vũ trụ Quan Huyên kia, ta có còn được xem là con sâu cái kiến nữa không?”

Tiểu Tháp khẽ cười: “Không! Ngươi của bây giờ có lẽ không đánh lại bọn họ, nhưng chạy trốn thì được rồi!”

Diệp Quân bỗng thấy vui mừng lắm!

Đồng thời áp lực cũng giảm đi rất nhiều!

Trước đây mỗi lần nghe Tháp gia nói đến gia tộc họ Diệp kia, hắn đều cảm thấy áp lực như núi đè, lấy cả yêu thú cấp Đế ra làm vật cưỡi cơ mà, quá đáng sợ!

Mà bây giờ, cuối cùng mình đã không còn là con sâu cái kiến nữa rồi!

Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó chân thành nói: “Tháp gia, ta sẽ tiếp tục cố gắng! Đợi đến khi ta mạnh mẽ hơn, ta sẽ giết đến gia tộc họ Diệp, bảo bọn họ thả mẹ ta ra!”

Gia tộc họ Diệp: “???”

Tiểu Tháp cười nói: “Cố lên, ta tin ngươi!”

Ngô Bình chớp mắt: “Tháp gia, hôm nay hình như ngươi hơi lạ!”

Tiểu Tháp: “Lạ chỗ nào?”

Diệp Quân suy nghĩ rồi lắc đầu: “Ta cũng không nói được!”

Tiểu Tháp cười nói: “Thế đừng nghĩ nhiều nữa, chăm chỉ tu luyện đi, tu luyện kiếm đạo của mình đến vô địch!

Diệp Quân gật đầu, cười đáp: “Được!”

Nói xong, hắn không suy nghĩ nữa mà nhìn xung quanh mình. Lúc này, tất cả mọi người ở đó cũng đang nhìn hắn!

Lúc này, Tịch Huyền bỗng kéo cánh tay Diệp Quân: “Đi!”

Nói rồi, cô ấy kéo Diệp Quân chạy ra phía ngoài.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện