Chương 632
Không một ai!
Thấy Lục Hiên gật đầu, Mục U U bỗng lắc đầu: “Nếu ngài nói sớm với ta, ta sẽ không ra đây ngăn cản hắn đâu!”
Nói xong cô ta ôm đàn cổ, quay người rời đi!
Lục Hiên do dự một lát, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ có thể thở dài!
Lúc này, Mục U U bỗng dừng dân, cô ta quay người nhìn Diệp Quân ở phía xa, lòng bàn tay khẽ lay động dây đàn, một tia sáng xanh chợt bay về phía Diệp Quân!
Phía xa, Diệp Quân nhíu mày, đang định ra tay thì Mục U U bỗng lên tiếng: “Diệp công tử, đây là thần thuật trị thương, có thể trị vết thương trên người công tử!”
Nghe thế, Diệp Quân ngẩn người!
Lúc này, tia sáng xanh kia đã hòa vào cơ thể của hắn.
Ấm áp!
Đúng như lời Mục U U nói, tia sáng xanh này thật sự đang chữa lành cho cơ thể hắn!
Diệp Quân nhìn Mục U U với ánh mắt khó hiểu.
Mục U U cũng không nói gì, chỉ ôm đàn quay người rời đi.
Lục Hiên đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì thở dài, cũng không ngăn cản.
Lúc này, Diệp Quân cảm thấy vết thương của mình đang hồi phục rất nhanh, tuy không hiểu vì sao cô gái kia lại giúp mình, nhưng hắn không phí thời gian thêm nữa mà cầm kiếm Hành Đạo quay người ngự kiêm bay lên núi Thương Lan!
Lúc này, những Chấp Pháp Vệ đứng bên dưới cũng không dám ngăn cản!
Nhưng bọn họ đã thông báo cho tổng viện thư
Thực lực của chàng trai này vượt xa dự đoán của Chấp Pháp Vệ.
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Quân sắp tới đỉnh núi. Nhưng lúc này, không gian trên đỉnh đầu hắn chợt nứt ra, một bàn tay khổng lồ từ trong đó thò ra, mạnh mẽ áp xuống.
Rầm!
Giây phút này, cả không gian trên trời đều vặn vẹo!
Cùng lúc đó, một luồng uy lực đáng sợ như ngàn vạn ngọn núi đè x uống, sắc mặt mọi người đều tái nhợt, vội vã tránh đi!
Bàn tay này áp xuống như trời đất sụp đổ, thật đáng sợ!
Nhìn thấy bàn tay này, sắc mặt Diệp Quân cũng trở nên khó coi, nhưng hắn không còn đường lui nữa. Hắn lập tức nhún chân phải, mượn sức mạnh không gian để bay vút lên trên!
Đâm một nhát kiếm ra!
Ầm!
Mọi người thấy nhát kiếm của Diệp Quân đâm bàn tay khổng lồ kia ra một cái lỗ cực lớn. Nhưng sắc mặt của hắn đã tái nhợt, sau đó hắn rơi tự do từ trên trời xuống. Khi hắn tiếp đất, quảng trường đá rộng mấy nghìn trượng đều nát vụn!
Phụt!
Diệp Quân phun ra một ngụm máu!