Chương 667
Diệp Quân trầm giọng nói nói: “Ông Phó, xin lỗi!”
Phó quản sự cười khổ: “Ta không ngờ Tiên Bảo Các đã hoàn toàn đứng về phía người mang thiên mệnh!”
Diệp Quân im lặng.
Hắn cũng không ngờ, Tiên Bảo Các này đã chọn đứng về phía người mang thiên mệnh!
Phó quản sự trầm giọng nói: “Trước đó ta đã liên lạc với Văn Viện rồi, nhưng đến bây giờ Văn Viện cũng không có bất cứ tin tức phản hồi nào. Thế nên, Diệp công tử, ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều vào Văn Viện! Tình cảnh bây giờ của bọn họ e rằng cũng không được tốt! Đặc biệt là sau khi Diệp chủ tịch dẫn đầu lớp trẻ bị giam lỏng!”
Diệp Quân nói: “Ông Phó, ta đưa ông đi!”
“Hỗn xược!”
Ông lão kia bỗng quát lên đầy tức giận, xông thẳng lên trước rồi đấm một quyền về phía Diệp Quân, trên đầu nắm đấm sấm sét lập lòe!
Cường giả cảnh giới Thần Kiếp!
Nắm đấm này nhắm thẳng vào đầu Diệp Quân!
Diệp Quân bỗng quay phắt người nhìn ông lão kia!
Vù!
Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Một thanh phi kiếm cắm ngay giữa trán ông ta, ông ta liên tục lùi về phía sau, cuối cùng bị ghim vào một cây cột đá bên cạnh!
Thấy Diệp Quân ra tay, ông Phó cười khổ, tính cách của cậu bạn nhỏ này hơi nóng!
Diệp Quân nhìn ông Phó, chân thành nói: “Ông Phó, nếu ông tới tổng viện thì sẽ không có kết quả tốt!”
Ông Phó lắc đầu thở dài: “Nhưng ta có thể đi đâu được chứ?”
Diệp Quân im lặng.
“Diệp Quân!”
Đúng lúc
Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão, không nói gì.
Ông lão nheo mắt: “Thế nào, ngươi còn định giết ta sao? Nào, ngươi giết thử xem! Lão phu là quản sự túi vàng của Tiên Bảo Các, ngươi giết lão phu là đang tuyên chiến với Tiên Bảo Các! Ngươi giết thử xem!”
Diệp Quân nhìn ông ta: “Ông đang cố tình khích ta ra tay!”
Nghe vậy, đồng tử ông lão rút lại, trong lòng chấn động!
Chàng trai này lại nhìn thấu âm mưu của ông ta!
Diệp Quân nhìn ông ta chòng chọc: “Ta với ông không có thù hận gì, ông không cần phải dùng kế này với ta. Xem ra có người bảo ông làm vậy, nhà họ An đã lụi tàn, tộc Thiên Long đã hòa giải với ta, vậy thì ai đang đối phó với ta đây?”
Nói rồi, hắn khẽ cười: “Rất rõ ràng, chỉ có một người, chính là người mang thiên mệnh!”
Ông lão hoảng hốt, chỉ nhìn Diệp Quân mà không nói gì.