Chương 1048
Như thể chưa từng xuất hiện.
Hai cô gái xinh đẹp kia kinh ngạc, một giây sau lập tức quay người bỏ chạy.
Diệp Quân không thèm để ý đến đối phương, hắn xòe bàn tay ra, ba con hạc giấy nhỏ bay vào trong tay hắn.
Trên ba con hạc giấy nhỏ vẫn còn lưu lại một tia kiếm quang, nhưng khi gặp hắn, tia kiếng quang kia khẽ rung động, sau đó từ từ tiêu tan.
Diệp Quân mở con hạc giấy bên trái ra, trên đó chỉ có một câu: Hy vọng ca ca luôn luôn vui vẻ!
Diệp Quân hơi tò mò: “Tháp gia, đây là cái gì?”
Tháp gia nhẹ nhàng nói: “Cái này là cô cô váy trắng của ngươi để lại!”
Cô cô váy trắng!
Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, ta nhớ trước đây ngươi từng nói ta có rất nhiều cô cô, chuyện này là thật sao?”
Tháp gia đáp: “Thật! Hơn nữa còn đánh nhau rất giỏi!”
Diệp Quân cười toe toét: “Có nhiều họ hàng thật tốt!”
Tháp gia: “…”
Giọng nói bí ẩn nói: “Hình như hắn thích cảm giác gọi người đến rồi”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Phải cho hắn chịu khổ, phải nghĩ cách khiến hắn chịu khổ!”
Diệp Quân bật cười, cất con hạc giấy đi, sau đó mở con hạc giấy thứ hai, trên đó viết: “Hy vọng các Thanh Nhi đều vui vẻ mỗi ngày!”
Diệp Quân trầm mặc.
Hiển nhiên, đây là do cha hắn viết!
Một lúc sau, hắn mở con hạc giấy cuối cùng ra, trên đó là một lá thư:
“Cuộc đời của Diệp Huyền ta, nửa đời đầu quá khổ cực, ta luôn nghĩ nếu không có Thanh Nhi cùng bầu bạn thì cuộc sống này thật không có ý nghĩa. Nửa đời sau, ta không ngừng nỗ lực theo bước chân của Thanh Nhi và cha, muốn đạt đến tầm
“Chỉ những người có cùng huyết thống với ta mới đọc được bức thư này. Khi ngươi đọc bức thư này, có nghĩa là thời đại của Diệp Huyên ta đã thật sự kết thúc. Mặc dù hơi buồn nhưng không sao, bởi vì ta không cần mệt mỏi nữa. Con trai à, khi theo đuổi đỉnh cao, con đừng bỏ lỡ những người bên cạnh mình, cũng đừng quá mệt mỏi, ta sẽ đến giúp con đánh kẻ thù mạnh nhất, cho dù cha không phá thần thành công, nhưng cha cũng muốn cùng con đối mặt với tất cả, không ai bắt nạt được con trai ta! Nếu có, thì có nghĩa ta đã chết rồi!”
Diệp Quân đọc thư rồi trầm mặc.
Lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao cha hắn luôn trì hoãn đến bây giờ mới phá thần.
Giờ khắc này, mười tám năm không cam lòng cùng oán hận trong nháy mắt tiêu tan.
Hai cha con cùng gánh vác!
Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng gấp thư lại, thu vào trong nhẫn không gian.
Nạp Lan Ca nắm lấy tay Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Cho dù con đường phía trước khó đi thế nào, muội cũng sẽ đi cùng huynh!”
Diệp Quân nắm chặt tay Nạp Lan Ca, gật đầu: “Được!”