Anh lấy tay bịt ngang miệng cô ta
-Tịnh Mỹ, đừng làm loạn.
-Chấn Phong, anh quên lời hứa của chúng ta rồi sao?
Vương Chấn Phong sững lại vài giây rồi anh bỏ tay ra, Tịnh Mỹ rướn người hôn lên môi anh. Mùi rượu , mùi nước hoa khiến Vương Chấn Phong khẽ chau mày.
Đây không phải lần đầu họ hôn nhau, nhưng lần đầu Vương Chấn Phong cảm thấy bất lực như thế này. Lần đầu tiên anh muốn làm một tên vô sỉ, rũ bỏ tất cả, thoát khỏi quá khứ. Anh giật mình nhớ tới nụ hôn gượng ép với Lâm Thinh Thinh.
Lâm Thinh Thinh chứng kiến toàn bộ đoạn phim tình cảm, một nỗi giận vô cớ bùng phát trong cô. Cô nhận ra mình quá ngây thơ, chỉ một nụ hôn đối với anh thật dễ dàng. Hai người họ ở một thế giới khác với Lâm Thinh Thinh cô.
Chẳng qua Vương Chấn Phong nhất thời hứng thú cô gái quê mùa , sẽ có ngày anh chán nản quay về đúng vị trí của anh. Bên cạnh Tịnh Mỹ.
Lâm Thinh Thinh lặng lẽ đi lướt qua sau lưng họ ra về.
Cô đi giữa những ánh đèn sáng rực của đô thị phồn hoa, nhưng những thứ lấp lánh rực rỡ đó dường như xa cách ở một nơi nào khác. Đang loay hoay tìm trạm xe buýt , phía sau một chiếc mô tô lao đến bên cô , Lâm Thinh Thinh giật mình nép sang một bên.
Chiếc xe dừng lại người ngồi trên xe tháo nón bảo hiểm nhìn cô tươi cười
-Mèo nhỏ , em lại lạc đường à?
-A, là anh.
-Chúng ta thật có duyên.
Cô cũng mỉm cười, tuy không biết tên nhưng anh chàng này luôn vui vẻ, mang đến cho cô cảm giác khá thoải mái. Anh ta kéo tay Lâm Thinh Thinh
-Lên đi.
Hơi do dự rồi Lâm Thinh Thinh cũng lên xe, có lẽ cô cần một ít gió để đầu óc được tỉnh táo hơn. Cô ngồi sau xe, những làn gió lạnh thổi vù vù bên tai, Lâm Thinh Thinh có cảm giác mình vừa thoát ra khỏi cơn mộng mị dài.
Những ánh đèn hoa lệ tuột lại phía sau, cô thầm nghĩ cứ thế này đưa cô về thế giới đơn giản trước kia cô từng sống thì thật tốt.
-Đến rồi.
Người ấy dừng xe trên một con dốc cao, ngọn đèn heo hắt chiếu sáng băng ghế đặt gần đó, xung quanh mùi cỏ cây phảng phất. Từ nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố bên dưới. Những ánh đèn đủ màu, dòng xe kéo theo những vệt sáng dài.
-Thế nào? Đẹp đúng không. Chia sẻ với em một góc nhỏ của anh.
Người ấy thoải mái ngồi xuống băng ghế dài. Lâm Thinh Thinh ngồi bên cạnh. Cô đưa tầm mắt ra xa , ở đây đã lâu, lần đầu cô biết một nơi yên tĩnh thế này có tồn tại.
-Thật tĩnh lặng, cám ơn anh.
-Anh không nhận lời cám ơn suông đâu.
Người ấy nhích đến gần , anh ta với tay sang người cô. Lâm Thinh Thinh phản xạ lấy hai tay che ngực. Phản ứng của cô khiến người ấy bật cười.
-Cái đầu nhỏ của em thật ra chứa bao nhiêu thứ đen tối trong ấy hử?
HẦU GÁI CỦA RIÊNG ANH - ANN
Cô xấu hổ bỏ tay xuống, người ấy với tay tuột hai bím tóc của cô ra. Mái tóc dài tự do xõa tung trong gió,chàng trai đối diện tắt hẳn nụ cười. Trước mặt anh, khuôn mặt thon nhỏ của cô ửng hồng, mái tóc dài ôm lấy khuôn mặt khiến cô gái mang một vẻ mong manh, mái tóc đen , làn da trắng , một vẻ tà mị đến ngây người.
Người ấy bất giác đưa tay vuốt nhẹ